"Trước là Giang Vân Trục, giờ lại đến Amanda, tôi thấy rõ ràng cậu ta không phải muốn hợp tác với chúng ta mà định g.i.ế.c sạch chúng ta cho xong thì có!"
Kiều Ân từ tốn đáp:
“Cậu hoảng cái gì, chẳng lẽ Cậu là người của Giang gia?”
Quản lý Trương im lặng một lúc:
“Không phải.”
“Vậy cậu bị Chu Từ Thâm phát hiện hành tung, hay tự ý xông vào Chu gia mà không được phép?”
Quản lý Trương á khẩu:
“Cũng không.”
“Vậy chẳng phải xong rồi sao.”
Freya, người từ nãy đến giờ không lên tiếng, lạnh lùng nói:
“Giang Vân Trục đã không còn là người của Giang gia từ lâu rồi. Anh ta g.i.ế.c người chỉ để diệt khẩu mà thôi.”
Quản lý Trương không nói gì, chỉ gật đầu đồng tình.
Tất cả những người ở đây đều vì tiền mà tụ lại.
Ngoại trừ Giang Vân Trục và Amanda, ngay cả Lâm Chí An, người từng đồng bọn với họ từ đầu, cũng đã bị hại c.h.ế.t theo kế hoạch.
Ai biết được người tiếp theo sẽ là ai trong số họ cơ chứ?
Chu Tuyển Niên, người thanh niên đó, nhìn thì có vẻ tính tình ôn hòa, nhưng lại mang chút gì đó điên cuồng, bất chấp tất cả.
Có vẻ như thứ anh muốn không chỉ là lấy lại những gì thuộc về mình, mà còn kéo tất cả mọi người xuống mồ theo.
Kiều Ân chậm rãi nói:
“Sợ gì chứ. Chỉ cần cậu không chọc vào đầu cậu ta, thì tạm thời cậu không cần lo.”
Quản lý Trương vẫn bất an:
“Nhưng ông chủ…”
Kiều Ân liếc nhìn anh ta, khiến anh ta lập tức im bặt.
Nhưng Freya không kiên nhẫn như vậy. Cô vốn là người của Giang Vân Trục, nên tất nhiên sau khi Giang Vân Trục chết, cô chẳng thể tiếp tục làm việc cho họ.
Cô vừa đứng lên, Kiều Ân đã nói:
“Nếu cô định rời khỏi Nam Thành, tôi sẽ không nói gì. Nhưng nếu cô có ý định khác, tôi e là chỉ có thể tiễn cô một đoạn cuối cùng mà thôi.”
Freya cười lạnh:
“Không ngờ ông lại là một con ch.ó trung thành như vậy.”
“Trung thành thì không dám nhận, chỉ là cầm tiền của người thì giúp họ giải quyết rắc rối thôi.”
Freya không thèm để ý đến ông ta, rời đi ngay lập tức.
Sau khi cô rời đi, Quản lý Trương lên tiếng:
“Ông chủ, nhìn tình hình bây giờ, có lẽ cậu ta không định giấu giếm Chu Từ Thâm nữa.”
Kiều Ân mỉm cười:
“Đúng thế. Có muốn giấu cũng chẳng giấu được nữa.”
Đây đã là lúc cho trận chiến cuối cùng.
Ông ta thực sự muốn xem, cuối cùng giữa Chu Từ Thâm và Chu Tuyển Niên, ai sẽ là người chiến thắng.
Một lát sau, Kiều Ân quay sang hỏi:
“Đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của Giang Vân Trục chưa?”
Quản lý Trương đáp:
“Chưa... Giang gia cũng chưa có bất kỳ tin tức nào.”
Kiều Ân ung dung bắt chéo chân:
“Cậu nghĩ xem, liệu Giang Vân Trục có dễ dàng c.h.ế.t như vậy không?”
Giang Vân Trục rời khỏi Giang gia đã mười năm, không chỉ xây dựng được một đế chế kinh doanh riêng, mà còn cùng Chu Tuyển Niên sắp đặt nên kế hoạch này.
Có thể nói, trong những năm qua, luôn là Giang Vân Trục thay mặt Chu Tuyển Niên xử lý các công việc.
Không lý nào Giang Vân Trục lại không đề phòng Chu Tuyển Niên.
Và chắc chắn Giang Vân Trục không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Một người tính toán lâu dài như ông ta, sao có thể dễ dàng rơi vào cái bẫy của Giang gia?
Quản lý Trương đáp:
“Nhưng dù ông ta còn sống, chắc chắn không thể rời khỏi Giang Châu. Giang Thượng Hàn sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra ông ta.”
Kiều Ân hỏi:
“Cậu nghĩ xem, giữa Giang Thượng Hàn và Giang Vân Trục, họ có mâu thuẫn trực tiếp nào không?”
Quản lý Trương sững lại:
“Ý ông chủ là…?”
“Không có ý gì cả. Tôi chỉ tò mò về Giang Thượng Hàn thôi. Chủ nhân Giang gia trong truyền thuyết, rốt cuộc là người thế nào?”
Chương 1592
Sau khi quay xong quảng cáo đại diện, các hoạt động quảng bá khác đều do Nguyễn Tinh Vãn phụ trách. Phản hồi trên mạng cũng rất tích cực.
Nhưng Bùi Sam Sam vẫn nhận ra rằng Nguyễn Tinh Vãn không vui.
Cô thường ngồi trong văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, đắm chìm trong suy nghĩ suốt cả buổi chiều mà chẳng ai biết cô đang nghĩ gì.
Sau khi hoàn thành công việc, Bùi Sam Sam bước tới ngồi đối diện cô:
“Tinh Tinh, Tinh Tinh?”
Nghe có người gọi, Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn Bùi Sam Sam:
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Bùi Sam Sam nói:
“Không có gì, mình chỉ đang gọi đồ ăn nhẹ buổi chiều, hỏi xem cậu muốn ăn gì.”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Mình không có khẩu vị, mọi người cứ ăn đi.”
Bùi Sam Sam không vội rời đi, mà ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi:
“Cậu với Chu tổng cãi nhau à?”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn khựng lại, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không.”
“Thế… ở bên Tiểu Thầm có vấn đề gì à?”
Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục lắc đầu:
“Cũng không.”
Bùi Sam Sam lại hỏi dò:
“Vậy là chuyện gì?”
Lời đã đến miệng, nhưng Nguyễn Tinh Vãn không biết nên kể sao về những chuyện phức tạp và khó xử này.
Cô chỉ xoa xoa thái dương:
“Không có gì, chắc là do dạo này nghỉ ngơi không đủ.”
Bùi Sam Sam đột nhiên nhớ ra việc cô đang điều tiết cơ thể để chuẩn bị mang thai, ánh mắt lập tức trở nên ám muội:
“Sinh con thì quan trọng, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe nữa chứ. Chu tổng đúng là quá nhiệt tình rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn:
“……”
Đây là cái logic gì vậy!
Để tránh Bùi Sam Sam tiếp tục nói bậy, Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy đuổi cô ra ngoài, sau đó đóng cửa văn phòng lại, đứng nhìn ánh hoàng hôn dần buông ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, cô thu lại ánh mắt, nhìn xuống cuốn sổ nháp trống không trên bàn.
Cô đã mấy ngày liền không vẽ được gì rồi.
Khi gần hết giờ làm việc, thuốc mà Giang Nguyên gửi cho Nguyễn Tinh Vãn đã được giao tới, trong đó có cả thuốc của Bùi Sam Sam.
Khi về nhà, Nguyễn Tinh Vãn cất thuốc vào tủ lạnh, rồi dọn dẹp hộp đựng, mang phần thuốc của Bùi Sam Sam đến đưa cho cô.
Cô nói với Bùi Sam Sam:
“Đây là thuốc uống trong một tuần, cần được bảo quản ở ngăn mát tủ lạnh. Mỗi ngày ba lần, uống hết rồi thì Giang Nguyên sẽ gửi nốt liệu trình còn lại.”
Bùi Sam Sam gật đầu:
“Mình biết rồi, thay mình cảm ơn cậu ấy nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn nói thêm:
“Tình trạng của mẹ cậu mình đã báo cho cậu ấy rồi. Nhưng dạo này cậu ấy bận, chắc phải chờ thêm một thời gian.”
“Không gấp, không gấp, đợi khi nào cậu ấy rảnh gửi cũng được.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Được, vậy cậu sắp xếp đồ đi, mình về đây.”
“Tinh Tinh”
Bùi Sam Sam gọi cô lại, nghi hoặc hỏi:
“Cậu và Chu Từ Thâm thực sự không cãi nhau chứ?”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Không có mà.”
Bùi Sam Sam nói:
“Nếu anh ấy ức h.i.ế.p cậu, cậu cứ nói với mình, mình sẽ… mình sẽ mắng anh ấy giúp cậu!”
“Yên tâm đi, ai bắt nạt ai còn chưa chắc đâu.”
Bùi Sam Sam lập tức nhìn cô đầy ngưỡng mộ, không nhịn được giơ ngón tay cái:
“Đỉnh thật.”
Có vẻ người có thể “thuần phục” được Chu Từ Thâm, chỉ có Nguyễn Tinh Vãn.
Nguyễn Tinh Vãn bật cười:
“Thôi, không nói nữa. Anh ấy sắp về ăn cơm rồi, mình về chuẩn bị đây.”
“Đi đi.”
Lại thêm một “bữa cơm chó”.
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn rời đi, Bùi Sam Sam dọn dẹp lại tủ lạnh, cho hộp thuốc vào trong.
Cô lấy ra một đống đồ đã hết hạn, hầu hết là những thứ Daniel từng mua.
Vì là thực phẩm tươi, thời gian bảo quản chỉ có vài ngày.
Bùi Sam Sam vứt toàn bộ vào thùng rác, sau đó lững thững xuống lầu đổ rác.
Lúc trở về, cô tình cờ đi cùng thang máy với Chu Từ Thâm.