"Có lẽ là vậy."
Bùi Sam Sam lại muốn nổi cơn thịnh nộ.
Lúc này, cậu nhóc trong lòng Nguyễn Tinh Vãn chỉ uống được nửa bình sữa liền yếu ớt đẩy ra, rúc đầu vào n.g.ự.c cô.
Nguyễn Tinh Vãn đặt bình sữa sang bên cạnh, may mắn là cậu không nôn.
Sau khi ăn xong, cậu lại nhanh chóng thiếp đi.
Không lâu sau, Trần Uyển Lộ cũng tới, cô nói với Nguyễn Tinh Vãn:
"Hay là để tôi ở đây trông cho, cậu cứ lo công việc đi. Cậu yên tâm, lần này tôi sẽ trông chừng kỹ, nếu có gì bất thường, tôi sẽ lập tức gọi bác sĩ."
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Không sao đâu, cậu về đi. Mấy ngày này tôi muốn ở lại đây với nó."
Trần Uyển Lộ ngồi xuống:
"Tôi là người đã hứa thì sẽ làm cho bằng được. Đã nói sẽ giúp cậu chăm sóc con, thì nhất định tôi sẽ làm cho trọn vẹn."
Bùi Sam Sam kéo Trần Uyển Lộ:
"Cậu thôi đi, cậu không cảm thấy cậu ở đây chỉ làm phiền thêm thôi à?"
"Phiền gì chứ... Tôi đâu có làm gì sai..."
Chưa kịp nói hết câu, Trần Uyển Lộ đã bị Bùi Sam Sam lôi đi.
Phòng bệnh cũng yên tĩnh trở lại, Nguyễn Tinh Vãn đặt cậu nhóc lên giường,sau đó cô cũng tựa lưng vào thành giường, nhắm mắt lại thở ra một hơi thật nhẹ.
...
Bên ngoài bệnh viện, Lâm Nam nói:
"Chu tổng, chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng tất cả những người tiếp xúc với cậu chủ nhỏ trong thời gian ở Chu gia. Hai người bảo mẫu luôn bên cạnh cậu chủ từ đầu đến cuối, không ai khác có cơ hội ra tay. Về hai bảo mẫu, tôi cũng đã điều tra kỹ, một người trong số đó nhận chỉ thị của phu nhân chủ tịch là phải chăm sóc tốt cho cậu chủ, trước mặt mọi người..."
"Phu nhân chủ tịch chỉ yêu cầu họ chăm sóc cậu chủ cẩn thận. Cả hai bảo mẫu đều có lý lịch rõ ràng, tôi có thể xác định rằng họ nói thật. Chuyện này co khi nào... không phải do Chu gia làm không?"
Chu Từ Thâm đáp:
"Đừng quan tâm tới điều đó nữa. Hãy đi điều tra tất cả các loại thuốc và vật dụng y tế mà Chu gia từng sử dụng, lập danh sách chi tiết đưa cho tôi."
Lâm Nam gật đầu:
"Được, tôi sẽ đi làm ngay."
Chu Từ Thâm hỏi:
"Chu Tuyển Niên quyết định thời gian đi là khi nào hay chưa?"
"Chắc là vào chiều mai."
"Chung Nhàn chắc chắn đã để lại người cho anh ấy. Một khi anh ấy ra nước ngoài, những người đó chắc chắn sẽ xuất hiện, dù là để bảo vệ anh ấy hay làm việc gì khác. Hãy phái người âm thầm theo dõi, điều tra rõ thân phận của họ."
"Vâng."
Sau khi Lâm Nam rời đi, Chu Từ Thâm gọi điện cho Hứa Nguyệt để hỏi về tình hình lúc họ ở Chu gia.
Hứa Nguyệt nói:
"Khi đến Chu gia, họ đưa thằng nhỏ đi ngay. Đến ngày hôm sau ta mới được gặp lại thằng nhỏ, từ đó trở đi ta không rời khỏi thằng nhỏ nửa bước, cho đến khi con tới vào buổi tối hôm đó."
Chu Từ Thâm hỏi:
"Họ có cho nó uống thuốc gì không?"
"Lúc đó thằng nhỏ bị cảm nhẹ, nhưng thuốc mà họ cho uống, ta đã kiểm tra kỹ, không có vấn đề gì."
Hứa Nguyệt tiếp tục:
"Thằng nhỏ xảy ra chuyện gì sao?"
Chu Từ Thâm khẽ ừ:
"Nó gặp chút vấn đề, nhưng chưa rõ nguyên nhân là gì."
Bên kia điện thoại, Hứa Nguyệt nhíu mày:
"Có phải do thuốc không?"
"Rất có thể."
Hứa Nguyệt dừng lại một lúc rồi nói:
"Thuốc mà thằng nhỏ uống, ta đã kiểm tra kỹ nhiều lần, và chính tay ta cho ta cho thằng nhỏ uống, nên vấn đề chắc không nằm ở đó. Tuy nhiên..."
Hứa Nguyệt bỗng nhớ ra điều gì đó, vội nói:
"Khi ở Chu gia, có một bác sĩ đã tiêm cho thằng nhỏ một mũi thuốc bổ."
"Thuốc bổ sao?"
Chương 1208
Do sức khỏe của cậu bé từ khi sinh ra đã không tốt, nên gần như cứ cách một thời gian ngắn là sẽ phải tiêm thuốc bổ. Vì vậy, khi cậu bé bị bệnh, bác sĩ của Chu gia đã tiêm thuốc bổ cho cậu, Hứa Nguyệt mới không nghi ngờ gì cả.
Sau đó, bệnh cảm của cậu cũng thật sự đã thuyên giảm, cơ thể cũng không có bất kỳ biểu hiện bất thường nào. Thêm vào đó, ý định của Chu gia khi đưa cậu về rất rõ ràng, bác sĩ đó cũng là người của Chu lão gia, vì vậy Hứa Nguyệt không bao giờ nghĩ rằng ông ta sẽ làm hại cậu.
Sau khi cúp điện thoại, gương mặt Chu Từ Thâm trầm xuống, anh quay sang phía thuộc hạ và lạnh lùng ra lệnh:
"Đưa bác sĩ của Chu gia đến gặp tôi."
Thuộc hạ đáp lời rồi ngay lập tức rời đi.
Nửa tiếng sau, bác sĩ xuất hiện trước mặt Chu Từ Thâm.
Nhưng ông ta hoàn toàn mơ hồ về việc cậu nhóc bị bệnh, cũng như chuyện tiêm thuốc bổ.
Bác sĩ nói:
"Lúc đó đứa trẻ bị bệnh, thể trạng quá yếu. Tôi đã xin phép Chu lão gia, ông ấy đồng ý thì tôi mới..."
"Ông đã tiêm những loại thuốc nào?"
Chu Từ Thâm hỏi.
Bác sĩ kể ra một vài loại thuốc.
Đó đều là những loại thuốc mà trước đây cậu nhóc vẫn tiêm khi cần thuốc bổ.
Chu Từ Thâm mím chặt môi, không nói gì thêm.
Chẳng lẽ vấn đề không nằm ở thuốc bổ?
Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi nói thêm:
"À phải, hôm đó sau khi tôi vào Chu gia, có một người giúp việc đến tìm tôi, bảo rằng phu nhân Chu gia không được khỏe, nhờ tôi qua kiểm tra."
Ánh mắt Chu Từ Thâm trở nên lạnh lẽo:
"Chung Nhàn sao?"
"Đúng vậy, nhưng bà ấy chỉ bị cảm nhẹ, không nghiêm trọng lắm. Sau khi rời khỏi chỗ bà ấy, tôi đã đi thẳng tới sân sau."
Chu Từ Thâm nhìn chằm chằm vào bác sĩ, người này lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Chu Từ Thâm thu hồi ánh mắt, bước lên phía trước và ra lệnh:
"Đi đến Chu gia."
Sau khi lên xe, nhìn chiếc xe màu đen phóng đi xa, bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm.
Thực sự ông ta không biết gì cả. Trước khi đến đây, có người đã bảo ông phải nói như vậy, nếu không cả gia đình ông sẽ gặp nguy hiểm.
Bác sĩ đi tới ngã tư, định băng qua đường thì một chiếc xe lao đến, đ.â.m ông ta bay ra xa sau đó đ.â.m vào lan can bên đường.
Cả bác sĩ lẫn tài xế đều c.h.ế.t ngay tại chỗ.
...
Tại Chu gia.
Sau khi xuống xe, Chu Từ Thâm đi thẳng tới phòng của Chung Nhàn.
Chu Tuyển Niên nghe tin liền chạy tới, nhưng bị ngăn lại bên ngoài, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Những đồ đạc trong phòng của Chung Nhàn đã lâu không ai đụng tới, phủ đầy bụi mờ mịt.
Chu Từ Thâm lục lọi khắp nơi, vứt mọi thứ xuống sàn.
Chỉ trong chốc lát, căn phòng đã trở nên vô cùng hỗn độn.
Anh tìm thấy một chiếc hộp đựng trang sức của Chung Nhàn. Dưới đống châu báu, có một chai thủy tinh nhỏ với nhãn hiệu in dòng chữ "Dược phẩm Giang Châu".
Gương mặt Chu Từ Thâm liền trở nên lạnh lùng, anh nắm chặt chai thủy tinh trong tay, các ngón tay từ từ siết lại.
Chu Tuyển Niên nghe thấy tiếng động từ trong phòng, mày khẽ nhíu lại. Khi thấy Chu Từ Thâm bước ra, anh hỏi:
"Từ Thâm, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tìm chút đồ."
Chu Tuyển Niên nhìn vào căn phòng phía sau anh, ngạc nhiên một lúc rồi hỏi:
"Em đang làm gì vậy?"
Chu Từ Thâm đáp:
"Tôi có việc phải đi rồi, tạm biệt."
Nói rồi, anh sải bước rời đi.
Những người đã ngăn ở cửa cũng theo Chu Từ Thâm xuống lầu.
Căn nhà rộng lớn trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Chu Tuyển Niên điều khiển xe lăn, tiến vào căn phòng.
Đồ đạc của Chung Nhàn nằm ngổn ngang trên sàn.
Chu Tuyển Niên cúi người nhặt khung ảnh lên, dùng tay phủi những mảnh kính vỡ bám trên đó, ánh mắt trầm xuống, không biết anh đang nghĩ gì.