Anh hẳn là đã đến Giang Châu rồi.
Không biết bên đó thế nào.
Nguyễn Tinh Vãn thở dài một hơi, đặt điện thoại xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gần đây đúng vào mùa mưa, mưa kéo dài suốt mấy ngày không ngớt, nhưng nhờ vậy mà thời tiết cũng luôn mát mẻ. Nếu là những ngày hè oi bức, cậu nhóc có lẽ càng chịu không nổi.
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy, lấy một chiếc chăn, đắp lên người Bùi Sam Sam, rồi mới ngồi lại bên cạnh cậu nhóc.
Cả đêm, cô không hề chợp mắt.
Sáng hôm sau, vì bên ngoài mưa nên trời sáng muộn hơn bình thường.
Khi y tá đến đo nhiệt độ cho cậu nhóc, Nguyễn Tinh Vãn vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hơn.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã thấy Thẩm Tử Tây với đôi mắt đỏ ngầu đi về phía mình.
Nguyễn Tinh Vãn: “?”
Cô theo phản xạ lùi lại hai bước.
Thẩm Tử Tây mở miệng, giọng khàn đặc không che giấu được sự kích động:
“Chu Từ Thâm đâu rồi!”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Anh ấy đi Giang Châu rồi.”
Thẩm Tử Tây sững lại:
“Đi Giang Châu rồi, đi khi nào?”
“Chiều hôm qua.”
Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu nhìn anh, tóc tai rối bù, mắt đỏ ngầu, quầng thâm mắt hiện rất rõ ràng, cả râu cũng chưa cạo:
“Anh làm sao vậy?”
Thẩm Tử Tây dường như nhận ra vẻ bề ngoài của mình không được chỉnh tề lắm từ ánh mắt kỳ lạ của cô, anh đưa tay dụi dụi mắt, ngáp dài:
“Tôi hai ngày nay chưa ngủ, vừa tìm được chút thông tin, liền vội vàng chạy đến đây báo cho hai người.”
“Thông tin gì?”
Thẩm Tử Tây lấy từ túi áo ra một mẩu báo nhỏ:
“Đây là tờ báo của Giang Châu cách đây hai năm. Trên đó viết về một đứa bé năm tháng tuổi gặp phải tình trạng tương tự như con trai cô, cũng bị nôn mửa không rõ nguyên nhân, sốt cao, khắp người nổi mẩn đỏ...”
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, vội vàng nhận lấy tờ báo.
Thẩm Tử Tây nói tiếp:
“Mặc dù trên báo không nói quá chi tiết, nhưng đây là manh mối gần đây nhất mà tôi có thể tìm thấy. Tôi nghĩ, nếu bây giờ Giang Châu và những sự việc gần đây ở Nam Thành có liên hệ mật thiết, thì rất có thể sự việc này cũng liên quan đến họ.”
Nguyễn Tinh Vãn xem xong tờ báo, liền hỏi ngay:
“Anh có biết đứa bé đó cuối cùng thế nào không?”
“Tôi đã tìm hiểu và nhờ bạn bè liên hệ với tổng biên tập của tờ báo đó. Theo lời ông ấy, đứa bé đó đã được cứu chữa bởi một tổ chức y tế ở Giang Châu, tình trạng cụ thể thì ông ấy cũng không rõ, nhưng có một điều chắc chắn là đứa bé đó vẫn còn sống.”
Nguyễn Tinh Vãn chậm rãi siết chặt tờ báo trong tay, miệng thốt lên hai từ:
“Giang Châu.”
Thẩm Tử Tây vẫn tiếp tục dụi mắt:
“Nhưng bây giờ Chu Từ Thâm đã đi Giang Châu rồi, chỉ cần báo tin này cho cậu ấy, để cậu ấy tìm ra tổ chức y tế nào đã chữa trị cho đứa bé đó, thì chuyện này chắc sẽ dễ giải quyết hơn.”
Nguyễn Tinh Vãn quay lại, nhìn cậu nhóc đang ngủ trên giường bệnh, môi khẽ mím lại.
Đến trưa, bác sĩ điều trị đến kiểm tra cho cậu, cơn sốt đã hạ, nhưng vẫn chưa tìm ra cách chữa trị cho những vết mẩn đỏ.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Kết quả xét nghiệm có chưa?”
Chương 1214
Bác sĩ điều trị chính lắc đầu:
"Chúng tôi đã xử lý khẩn cấp rồi, nhưng do tình trạng quá phức tạp, có thể sẽ cần thêm thời gian."
Nguyễn Tinh Vãn nhìn về phía cậu nhóc đang gầy đi rõ rệt trên giường bệnh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn:
"Nếu cứ thế này, cơ thể của nó sẽ không chịu nổi mất."
"Chúng tôi đã tiêm thuốc dinh dưỡng, hy vọng cậu bé có thể kiên trì thêm một thời gian."
Nguyễn Tinh Vãn mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Hiện tại ngay cả bác sĩ cũng dùng từ "hy vọng" rồi...
Bác sĩ điều trị chính lại nói:
"Hãy tiếp tục theo dõi thêm, có bất kỳ tình huống gì thì báo cho tôi ngay."
"Xin cảm ơn."
Sau khi bác sĩ rời đi, Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên giường, nhìn cậu nhóc mà không biết đang nghĩ gì.
Bùi Sam Sam bước đến vỗ vai cô:
"Tinh Tinh, yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Đến tối, Nguyễn Tinh Vãn bảo Bùi Sam Sam về nhà, cô ở lại một mình chăm sóc cậu nhóc.
Không lâu sau khi Bùi Sam Sam rời đi, Thẩm Tử Tây lại đến, lần này anh đã tắm rửa, cạo râu và thay quần áo.
Anh hỏi:
"Chu Từ Thâm có liên lạc với cô không?"
"Không, tôi đã gọi cho anh ấy nhưng điện thoại tắt máy."
Thẩm Tử Tây cau mày:
"Tôi cũng không liên lạc được với cậu ấy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi."
Không chỉ Chu Từ Thâm, mà Giang Yến cũng mất liên lạc.
Bên Giang Châu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Lúc này, tầng dưới của bệnh viện bỗng trở nên ồn ào, không biết có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tử Tây thấy vậy liền nói:
"Tôi ra ngoài xem thử."
Nguyễn Tinh Vãn nghe tiếng động bên ngoài, ôm chặt lấy cậu nhóc trong lòng.
Hai phút sau, một bác sĩ đeo khẩu trang bước vào phòng để đo nhiệt độ cho cậu.
Vừa lấy nhiệt kế ra, Nguyễn Tinh Vãn lập tức lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh ta:
"Tôi chưa từng gặp anh."
Những ngày qua, người kiểm tra cho cậu đều là bác sĩ điều trị chính và hai y tá cố định.
Bác sĩ gỡ khẩu trang, để lộ một gương mặt thanh tú:
"Lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh."
Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày:
"Anh là ai?"
Chàng trai cười nhẹ, bỏ khẩu trang vào túi áo blouse trắng:
"Tôi là ai không quan trọng, nhưng tôi muốn mời cô đi đến một nơi."
Nguyễn Tinh Vãn mím môi:
"Anh là người của Chung Nhàn?"
"Không, tôi không quen người này."
"Vậy anh muốn làm gì?"
Chàng trai tiến tới:
"Xin lỗi vì mạo phạm."
...
Bên ngoài phòng bệnh, Thẩm Tử Tây cảm thấy như thể m.á.u dồn lên não, cầm điện thoại và hét vào đầu dây bên kia:
"Cậu nói thật đấy à? Nếu để Chu Từ Thâm biết tôi giúp cậu, ngay trước mắt cậu ấy để người khác đưa họ đi, cậu chỉ có nước c.h.ế.t thôi."
Giang Yến bên kia giọng đầy khẩn trương:
"Bây giờ tôi không kịp giải thích nhiều, cậu không phải đã tìm được manh mối rồi sao, Giang Châu có cách điều trị cho đứa bé, chỉ còn cách thử thôi."
"Thế thì bảo họ nhanh lên, tôi sắp không trụ nổi rồi, tôi thật sự sợ Trần Bắc sẽ xông lên tẩn cho tôi một trận đó."
Vừa dứt lời, Nguyễn Tinh Vãn và cậu bé đã bị đưa ra khỏi phòng.
Ánh mắt chạm nhau, chàng trai kia nở một nụ cười với anh.
Thẩm Tử Tây: "..."
Anh lặng lẽ nhìn sang hướng khác.
Nghe tiếng động bên ngoài hành lang, chàng trai nói:
"Người của bọn họ đến rồi, đi thôi."
Thẩm Tử Tây nhìn theo bóng lưng họ rời đi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Nếu không vì tình bạn lâu năm với Giang Yến và biết chắc rằng Giang Yến tuyệt đối không bao giờ hại Chu Từ Thâm, thì hôm nay dù có bị d.a.o kề vào cổ, anh cũng sẽ... nhắm mắt làm ngơ.
Không biết lựa chọn này là đúng hay sai nữa.
Nếu Giang Yến phản bội Chu Từ Thâm, hoặc nói đúng hơn, nếu từ đầu đến cuối Giang Yến là từ phía Giang Châu đến đây với mục đích tiếp cận Chu Từ Thâm, thì mọi chuyện coi như xong.
Vậy nên lúc này chỉ có thể đặt cược một phen.
Đặt cược rằng mình đã không nhìn nhầm người.
...