Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm phút sau, Daniel quay lại, đưa túi máy ảnh cho Bùi Sam Sam, sau đó mở cửa ghế lái. Bùi Sam Sam cất điện thoại, nhanh chóng theo sau lên xe.

Trên đường trở về, Bùi Sam Sam tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt tận hưởng ánh nắng ban mai ấm áp và làn gió mát lành.

Daniel liếc nhìn cô một cái, hỏi:

"Hôm nay em còn định đi đến sông Thames không?"

Bùi Sam Sam đáp:

"Không đi nữa."

Daniel lại hỏi:

"Tại sao?"

"Ban đầu tôi định đến đó để chụp cảnh hoàng hôn, nhưng tôi nghĩ những bức ảnh hoàng hôn tôi chụp hôm qua cũng rất đẹp rồi. Thế giới này có rất nhiều phong cảnh khác nhau, mỗi nơi đều có nét đặc trưng riêng, không nhất thiết phải cố chấp với một chỗ."

Daniel cầm vô lăng, im lặng không nói, cảm thấy trong lời nói của cô ẩn chứa điều gì đó.

Khi xe tiến vào khu vực trung tâm thành phố, Bùi Sam Sam kéo cửa kính lên, nói:

"Tôi đã đặt vé máy bay tối nay về Nam Thành rồi. Cảm ơn anh vì mọi thứ trong hai ngày qua. Lần sau anh đến Nam Thành, tôi sẽ dẫn anh đi chơi nhé."

Dù biết anh sẽ không đến, nhưng cô vẫn lịch sự nói vài lời xã giao.

Daniel nhìn cô thật sâu, như muốn nhìn thấu tâm tư cô qua ánh mắt ấy.

Bùi Sam Sam quay đầu đi, tránh ánh mắt anh, cười nói:

"Ôi, suýt nữa quên mất, tôi còn phải đến công ty các anh một chuyến. Dù sao cũng sắp về rồi, cũng nên chào tạm biệt chú một tiếng. Làm phiền anh đưa tôi đến công ty luôn nhé."

Daniel nhìn về phía trước, khẽ "ừ" một tiếng.

Nửa tiếng sau, xe đỗ trước tòa nhà complex.

Daniel vừa bước vào công ty, đã bị trợ lý gọi đi gấp. Anh nói với Bùi Sam Sam:

"Em đến văn phòng của ngài William đợi tôi."

Bùi Sam Sam gật đầu, cười vẫy tay:

"Anh đi đi."

Daniel dường như muốn nói điều gì, nhưng trợ lý giục liên tục, cuối cùng anh đành rời đi mà không nói thêm gì.

Đây là lần thứ hai Bùi Sam Sam đến complex, so với lần đầu căng thẳng và bối rối, lần này cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tới tầng văn phòng của William, dựa vào trí nhớ, cô tìm được hướng đến văn phòng. Nhưng vừa đến cửa, cô nhìn thấy trợ lý của William bưng một khay đồ bước ra.

Trên khay là những miếng băng gạc dính m.á.u và một số loại thuốc.

Bùi Sam Sam sửng sốt:

"Cái này là sao?"

Trợ lý đáp:

"Vết thương cũ của ngài William tái phát, vừa mới xử lý xong."

Bùi Sam Sam vội hỏi:

"Thế nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng lắm. Chỉ là ngài ấy làm việc quá sức, không nghỉ ngơi đủ để vết thương lành hẳn."

Lúc này, điện thoại của trợ lý reo lên. Anh ta đặt khay đồ lên bàn bên cạnh, đi ra xa để nghe điện thoại.

Bùi Sam Sam nhìn quanh, không thấy ai, trong đầu lóe lên một ý nghĩ:

"Đúng là, trời giúp ta!"

Cô nhanh chóng lấy ra một túi ni-lông từ trong túi xách, nhặt một miếng gạc dính máu, bỏ vào túi và cất gọn vào túi xách.

Toàn bộ quá trình được thực hiện với sự căng thẳng tột độ, tim đập thình thịch, sợ bị phát hiện.

Làm xong mọi thứ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại quần áo, gõ cửa bước vào văn phòng của William.

Cách đó không xa, trợ lý của William quay lại, mồ hôi đổ trên trán, gọi điện thoại:

" Chu tổng, tôi đã làm đúng theo chỉ đạo của ngài. Nhưng ngài có thể cho tôi biết tại sao không?"

Đầu dây bên kia, Chu Từ Thâm lạnh nhạt nói:

"Một thời gian nữa, cậu sẽ biết."

Trợ lý cứng họng, trong lòng ngổn ngang. Nếu không phải lúc trước, khi William bị trọng thương bất tỉnh, anh từng làm việc cho Chu Từ Thâm một thời gian và hiểu rõ tính cách của anh, anh ta nhất định sẽ không bao giờ làm chuyện lén lút sau lưng William thế này.

Chương 1636

Từ văn phòng của William đi ra, Bùi Sam Sam gọi xe về khách sạn.

Do vé máy bay là 8 giờ tối, nên thời gian còn khá sớm. Cô thu dọn đồ đạc sơ qua rồi nằm trên giường ngủ một giấc.

Tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ 3 giờ chiều.

Nếu bây giờ ra sân bay, dạo một vòng cửa hàng miễn thuế để mua chút đồ, thời gian sẽ vừa vặn.

Bùi Sam Sam đứng dậy, tắm rửa để xua tan cảm giác mệt mỏi còn vương lại trong người. Sau khi sấy khô tóc, cô kéo vali rời khỏi khách sạn.

Khi cô định gọi xe, một chiếc xe thể thao màu trắng đỗ ngay trước mặt. Cửa kính hạ xuống, khuôn mặt của Daniel hiện ra trong tầm mắt cô:

"Đi sân bay à?"

"À..."

Bùi Sam Sam hơi ngập ngừng:

"Đúng vậy."

Daniel khẽ nghiêng đầu:

"Lên xe đi, tôi đưa em đi."

Bùi Sam Sam mỉm cười xã giao:

"Không cần phiền anh đâu, tôi tự gọi xe cũng được."

Daniel nhàn nhạt đáp:

"Không phải em đã nói, lần sau tôi đến Nam Thành, em sẽ đưa tôi đi chơi sao?"

Bùi Sam Sam thoáng ngẩn ra:

"Hả?"

"Vậy thì, lịch trình hai ngày này đều do tôi phụ trách."

Bùi Sam Sam hơi bối rối, logic ở đâu chứ? Nhưng cũng được, để anh đưa đi thì tiết kiệm được tiền taxi.

Đúng lúc cô còn đang lưỡng lự, Daniel đã xuống xe, cầm lấy vali từ tay cô rồi đặt vào cốp.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại bên đường.

Bùi Sam Sam ngạc nhiên nhìn quanh:

"Đây... không phải sân bay mà?"

Daniel "ừ" một tiếng, tháo dây an toàn:

"Thames."

"Không phải anh bảo đưa tôi đến sân bay sao? Tới đây làm gì?"

Daniel nhìn cô:

"Vẫn còn sớm, xuống đi dạo một chút."

Chưa đợi Bùi Sam Sam trả lời, anh đã mở cửa xe bước xuống.

Bùi Sam Sam không còn cách nào khác, đành phải đi theo.

Buổi chiều ở bờ sông Thames, ánh nắng phủ lên mặt nước lấp lánh, cảnh đẹp đến mê hồn.

Xa xa là Quảng trường Trafalgar, nơi bồ câu bay rợp trời.

Phía tây bờ sông là Cung điện Westminster, công trình kiến trúc cổ điển, nổi bật với tháp đồng hồ Big Ben nổi tiếng thế giới.

Cách đó không xa, vòng đu quay sừng sững. Ban ngày, nó không lộng lẫy như vào ban đêm, nhưng dưới ánh mặt trời, lại có một vẻ đẹp riêng.

Đi được một đoạn ngắn, Bùi Sam Sam đã chụp được khá nhiều bức ảnh.

Daniel chậm rãi đi bên cạnh cô, vừa đi vừa hỏi:

"Thế nào, có phải phong cảnh em thích không?"

Bùi Sam Sam khựng tay, không trả lời.

Daniel tiếp lời:

"Đã quyết định đến đây rồi, thì không nên bỏ lỡ. Mỗi nơi đều có vẻ đẹp riêng, nhưng không nơi nào có thể sánh bằng nơi mà trong lòng em luôn mong muốn được đặt chân tới."

Bùi Sam Sam từ từ thu lại máy ảnh, cúi đầu xem lại những bức ảnh vừa chụp:

"Tôi thấy cũng được thôi. Ở đây giống như trong tưởng tượng của tôi, đến một lần cũng tốt, nhưng nếu không đến được thì cũng chẳng tiếc nuối."

Daniel dừng chân.

Bùi Sam Sam ngẩng đầu lên:

"Ảnh cũng chụp khá nhiều rồi. Chúng ta đi sân bay thôi, tôi còn phải ghé cửa hàng miễn thuế. Trễ nữa thì không kịp."

Khi tới sân bay, đã gần 5 giờ.

Thời gian để Bùi Sam Sam mua sắm không còn nhiều.

Xuống xe, cô vẫy tay chào Daniel:

"Cảm ơn anh nhé, tôi đi trước..."

Lời còn chưa dứt, Daniel đã bước tới, đứng ngay trước mặt cô.

Bùi Sam Sam hỏi:

"Anh còn chuyện gì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK