Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tinh Vãn nhận ra người đàn ông này, đây chính là trợ lý của William.

Trợ lý dẫn họ đến phòng bệnh ở tầng cao nhất, đồng thời nói:

“Phòng bệnh bên dưới chỉ là để đánh lạc hướng mà thôi, ngài William đang ở đây.”

Nguyễn Tinh Vãn nhìn qua lớp kính, thấy người đàn ông đang nằm trên giường, gắn ống thở ở mũi, nỗi bất an trong lòng cô đột nhiên được xác nhận.

Cô nghẹn ngào:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trợ lý nói:

“Chiều hôm qua, ngài William ra ngoài và bị tấn công. Vì đối phương có chuẩn bị từ trước, chúng tôi tổn thất nghiêm trọng, ngài William cũng bị thương nặng và hôn mê, đến giờ vẫn chưa qua cơn nguy kịch.”

“Tại sao lại…”

“Nhóm người đó đã theo dõi chúng tôi một thời gian, không chỉ cướp hàng của chúng tôi vài lần, mà còn dùng s.ú.n.g đe dọa các nhà cung cấp, khiến công ty gần đây bị thiệt hại nghiêm trọng.”

Chu Từ Thâm hỏi:

“Đã tìm hiểu rõ về lai lịch của họ chưa?”

Trợ lý lắc đầu:

“Đều là nhóm liều mạng, sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì tiền.”

“Muốn có tiền thì cũng phải có người cung cấp cho chúng.”

“Chúng tôi đã điều tra hết những người có mâu thuẫn với công ty và loại trừ từng khả năng.”

Nguyễn Tinh Vãn mím chặt môi:

“Daniel cũng quay về vì chuyện này phải không?”

Trợ lý gật đầu:

“Đúng vậy.”

“Vậy anh ấy bây giờ…”

“Daniel đã mất tích một tuần rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn không khỏi trợn tròn mắt:

“Gì cơ?”

Trợ lý nói:

“Một tuần trước, Daniel phát hiện ra tung tích của nhóm người đó. Trước khi mất tích, anh ấy đã gửi cho chúng tôi một địa chỉ, nhưng khi chúng tôi đến nơi, cả nhóm người đó và anh ấy đều đã biến mất.”

“Ngài William bị tấn công ngày hôm qua cũng là vì có được manh mối từ Daniel, nên ngài ấy đã vội vàng ra ngoài. Nhưng không ngờ đó lại là một cái bẫy.”

Nghe xong, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên không đứng vững, lùi lại vài bước.

William bị b.ắ.n dẫn tới hôn mê, giờ vẫn chưa qua cơn nguy kịch, còn Daniel thì mất tích đã một tuần, chưa rõ sống chết…

Sam Sam vẫn đang mang thai, ở Nam Thành chờ đợi anh.

Chu Từ Thâm đỡ cô, dìu cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Trợ lý thấy vậy, khẽ gật đầu nói:

“Chu tổng, cô Nguyễn, hai người nghỉ ngơi ở đây một chút, tôi còn có việc phải xử lý.”

Nói xong, trợ lý rời đi.

Nguyễn Tinh Vãn nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Từ Thâm, giọng nói nghẹn ngào:

“Em…”

Cô mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra.

Chu Từ Thâm nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, hôn lên mái tóc cô, lặng lẽ an ủi.

Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, khóe mắt đã ướt đẫm.

Cô chưa từng nghĩ rằng, lần gặp lại William sẽ là trong tình cảnh như thế này.

Giá như… giá như cô biết trước thì cô đã không giả vờ như không biết gì, mà dành chút thời gian nói chuyện với ông ấy.

Dù trong ký ức của cô, không còn hình ảnh của người cha ruột này.

Nhưng dù là chiếc đồng hồ bỏ túi, hay chiếc nhẫn, hoặc việc ông thay đổi diện mạo để trở về báo thù, thậm chí đến cuối cùng, để cô không phải khó xử, ông đã chọn cách không nói ra sự thật, không nói cho cô biết ông là ai.

Dù nhìn từ góc độ nào, ông cũng là một người chồng, người ba tốt.

Nhưng cô lại chỉ chọn cách né tránh, không dám đối mặt với chuyện này.

Nguyễn Tinh Vãn bấu chặt áo Chu Từ Thâm, ban đầu chỉ nấc nhẹ, sau đó bật khóc thành tiếng, càng khóc càng lớn.

Cô chưa kịp hỏi ông về những năm tháng đã qua, hỏi ông có sống tốt không, hỏi về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hỏi về ký ức mà cô đã mất, rốt cuộc là như thế nào.

Cô cũng chưa kịp gọi ông một tiếng “ba.”

Chương 1362

Không biết đã bao lâu, tiếng khóc của Nguyễn Tinh Vãn dần nhỏ lại, chỉ còn lại những tiếng nức nở nhẹ nhàng.

Sau khi khóc xong, cô cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

Cô càng hiểu rõ, hối hận lúc này hoàn toàn vô ích.

Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho William có thể vượt qua cơn nguy kịch.

Khi cảm xúc của cô ổn định hơn một chút, Chu Từ Thâm nói:

"Em ở lại đây, anh ra ngoài xem thế nào."

Nguyễn Tinh Vãn với đôi mắt đỏ hoe, gật đầu: "Vâng."

Sau khi Chu Từ Thâm rời đi, Nguyễn Tinh Vãn nhìn vào tấm kính không xa, cắn chặt môi.

Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra.

Cuộc trò chuyện giữa cô và Bùi Sam Sam vẫn dừng lại từ hai ngày trước. Hôm đó, Bùi Sam Sam còn nói rằng Giang Sơ Ninh đã đi cùng cô ấy để kiểm tra thai, bác sĩ nói đứa bé trong bụng rất khỏe mạnh.

Thông tin này, Nguyễn Tinh Vãn không thể nói ra với cô ấy.

Cô đặt điện thoại xuống, dựa vào tường.

Vài giây sau, cô chợt nhớ đến cuộc gọi mà Trình Vị đã gọi cho cô một tuần trước.

Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy, đi ra hành lang, bấm số gọi lại.

Chuông điện thoại reo rất lâu, cuối cùng giọng của Trình Vị vang lên:

"Tinh Vãn."

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

"Cậu gọi cho mình một tuần trước, có phải để nói về việc Daniel mất tích không?"

Đầu dây bên kia, Trình Vị ngừng lại một chút:

"Cậu đã biết rồi sao? Ban đầu mình định bàn với cậu xem có nên nói chuyện này với Sam Sam hay không, nhưng sau khi nghĩ lại, mình thấy không nên."

Nguyễn Tinh Vãn khẽ đáp:

"Mình hiện đang ở London."

"Vậy… cậu cũng đã gặp William rồi? Ngài ấy sao rồi?"

"Vẫn chưa qua cơn nguy kịch."

Trình Vị nói:

"Hiện tại mình tạm thời chưa qua được, có tin tức gì thì báo mình biết."

Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu:

"Vâng."

Cúp máy, cô tựa vào tường rồi từ từ ngồi xuống.

Một lúc sau, Chu Từ Thâm quay lại, quỳ một chân xuống trước mặt cô, xoa đầu cô:

"Sao lại ra ngoài đây rồi?"

Nguyễn Tinh Vãn ngẩng lên nhìn anh:

"Không có gì. Anh có phát hiện gì không?"

Chu Từ Thâm đỡ cô đứng dậy:

"Về khách sạn đã, lát nữa anh sẽ nói chi tiết cho em."

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn về phía phòng bệnh:

"Nhưng mà…”

"Ở đây đã có bác sĩ chăm sóc, có tin gì họ sẽ báo ngay, em ở lại đây cũng không giúp được gì."

Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu, theo anh rời khỏi bệnh viện.

Vừa đến khách sạn, điện thoại của Chu Từ Thâm reo lên, là cuộc gọi từ Nam Thành.

Nguyễn Tinh Vãn thấy vậy, lấy đồ trong vali và vào phòng tắm thay đồ.

Khi cô ra ngoài, Chu Từ Thâm đã không còn ở đó.

Nguyễn Tinh Vãn rót một ly nước, ngồi xuống ghế sofa.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của cô đổ chuông, là Bùi Sam Sam gọi đến.

Bùi Sam Sam nói:

"Tinh Tinh, sao rồi, Semporna có vui không?"

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng mím môi:

"Bọn mình chưa đi Semporna."

"Hôm trước không phải nói là đi rồi sao, lỡ chuyến bay à?"

"Không phải."

Bùi Sam Sam nói:

"Ồ, quên mất các cậu bay bằng máy bay riêng mà. Thế giờ các cậu đang ở đâu vậy?"

Nguyễn Tinh Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng vài giây mới đáp:

"Vẫn ở Christchurch, Chu Từ Thâm có việc cần xử lý."

"Bảo là đi chơi cùng cậu mà vẫn còn phải làm việc. Nhưng mà này, giờ anh ấy đã giao Tập đoàn Chu thị lại cho Chu Tuyển Niên rồi, thế sau này anh ấy định làm gì?"

"Chưa biết, mình cũng chưa hỏi, chắc là anh ấy đã có kế hoạch riêng."

"Cũng đúng, Chu tổng là người rất có năng lực, làm gì cũng không kém đâu."

Nguyễn Tinh Vãn lại hỏi:

"Tiểu Thầm và Hứa Loan bây giờ thế nào rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK