Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Loan khẽ ho một tiếng:

"Vậy em tiếp tục đi, chị vào ngủ trước đây."

Nguyễn Thầm đáp: "Được."

Quay lại phòng ngủ, Hứa Loan một lần nữa nghe thấy tiếng tim mình đập  loạn nhịp. Cô đặt tay lên ngực, cố gắng điều hòa nhịp thở.

Cô đâu phải thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nữa, sao lại hồi hộp đến mức này.

Nằm xuống giường, nhưng suốt đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau, khi đầu óc vẫn còn lơ mơ, Hứa Loan nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Cô mở mắt, vuốt tóc rồi bước tới trước gương trang điểm, nhìn quầng thâm dưới mắt mình, bất giác lắc đầu thở dài.

Quả nhiên, tuổi tác không tha cho bất kì ai.

Sau khi dùng mỹ phẩm che đi quầng thâm, cô thay một bộ đồ khác, quàng thêm khăn lụa để che dấu vết trên cổ.

Khi cô bước ra ngoài, Nguyễn Thầm vừa lúc mang đĩa trứng hấp ra.

Cậu nói:

"Tủ lạnh của chị chỉ còn trứng, ăn tạm nhé."

Hứa Loan thầm cảm thấy may mắn vì tủ lạnh vẫn còn trứng.

Nếu không thì đúng là ngượng chết.

Cô chỉ "Ừ" một tiếng, ngồi xuống bàn ăn, nhìn bữa sáng trước mặt, không biết nghĩ gì mà khẽ mỉm cười.

Nguyễn Thầm hỏi:

"Cười gì thế?"

"Không có gì"

Hứa Loan cầm muỗng lên, hỏi:

"Kỹ năng nấu nướng của em là học từ chị gái sao?"

"Không."

Hứa Loan có chút ngạc nhiên:

"Chị gái em nấu ăn ngon lắm, chị còn tưởng em học từ cậu ấy."

Nguyễn Thầm kéo ghế ngồi đối diện cô, giọng điềm tĩnh:

"Hồi nhỏ, Nguyễn Quân hầu như không quan tâm đến hai chị em. Phần lớn thời gian là chị ấy nấu cho em, nhưng cũng có lúc chị ấy không ở nhà, em phải tự làm qua loa."

"Làm qua loa… xem ra em có năng khiếu nấu nướng đấy chứ."

"Không có đâu. Ban đầu làm món nào ăn món đó cũng buồn nôn. Muốn ăn được thì chỉ có tự mình từ từ học."

Hứa Loan biết, những chuyện liên quan đến ba cậu là một chủ đề nhạy cảm, Nguyễn Thầm chưa bao giờ muốn nói về chúng.

Nhưng giờ đây, cô bất ngờ khi thấy cậu chủ động nhắc đến Nguyễn Quân.

Hứa Loan khẽ cười, đổi chủ đề:

"Dù sao thì hai chị em cũng giỏi thật. Hồi cấp ba,chị xa ba mẹ, kết quả đến giờ vẫn không thể tự nấu được bữa cơm hoàn chỉnh nào. Mỗi ngày chỉ biết gọi đồ ăn ngoài. Nhiều lúc chị cũng muốn học nấu ăn, mà cứ nghĩ đến việc chọn món đã thấy chán."

Nguyễn Thầm ngừng lại một chút, rồi nói:

"Chị không cần học, em có thể qua nấu cho chị."

Hứa Loan: "..."

Sao chủ đề lại đi lệch nữa rồi?

Cô cúi đầu nói:

"Ăn đi ăn đi, em không phải còn đi học à? Nhanh lên."

Sau bữa sáng, Nguyễn Thầm lấy đồ, chuẩn bị ra ngoài.

Hứa Loan đứng đó, do dự một lúc, nhìn ra ngoài trời mưa vẫn không ngớt, cuối cùng nói:

"Để chị đưa em đi."

Nguyễn Thầm tất nhiên không từ chối.

Xuống hầm để xe, Nguyễn Thầm lấy chìa khóa từ tay cô:

"Để em lái."

Hứa Loan ngẩn người một lúc rồi gật đầu: "Được."

Lên xe, Hứa Loan bật hệ thống âm thanh, một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên.

Cô dựa vào ghế phụ, ngáp một cái.

Thần kinh căng thẳng suốt cả đêm cuối cùng cũng dịu lại, cơn buồn ngủ dần kéo đến.

Nguyễn Thầm lái xe rất êm, không lâu sau, Hứa Loan đã ngủ thiếp đi.

Không biết đã bao lâu, khi tỉnh dậy, xe đã dừng lại.

Nơi dừng xe là một ngã tư gần trường học.

Hứa Loan vươn vai, hỏi:

"Tới rồi à? Sao em không gọi chị?"

Vừa nói, ánh mắt cô vừa dừng lại ở đồng hồ trên xe.

Đã 11 giờ 30 rồi.

Nguyễn Thầm nói:

"Chị ngủ say quá."

Hứa Loan kinh ngạc:

"Thế chẳng phải em đi học muộn rồi sao…"

Nguyễn Thầm khẽ "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn cô:

"Bồi thường cho em đi chứ?"

Chương 1614

Hứa Loan vừa mới tỉnh dậy, rõ ràng còn có chút mơ màng.

Hơn nữa, theo nhận thức của cô, Nguyễn Thầm không phải kiểu người sẽ nói những câu khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Vì vậy, phản ứng đầu tiên của cô không hề nghĩ theo hướng đó.

Cô vô thức ngẩng đầu: "Hả?"

Là muốn cô gọi điện cho giáo viên của cậu để giải thích sao?

Nguyễn Thầm đối diện ánh mắt cô, nhìn thấy vẻ ngơ ngác và bối rối trong đôi mắt ấy. Cậu khẽ cong khóe môi, nâng tay đặt ra sau cổ cô, nhẹ nhàng dùng lực, khiến cơ thể cô nghiêng về phía trước.

Nguyễn Thầm nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Hứa Loan: "..."

Lại sơ suất nữa rồi.

Sau bước tiến thần tốc của tối qua, nụ hôn của Nguyễn Thầm không còn dừng lại ở sự thăm dò đơn thuần nữa. Cậu ngậm lấy môi cô, chậm rãi tiến sâu hơn.

Hoàn toàn không giống với dáng vẻ ngây ngô chưa từng biết hôn của tối qua.

Hứa Loan lập tức có chút không chống đỡ nổi.

Cô muốn đưa tay đẩy cậu ra, nhưng tay còn chưa kịp nâng lên đã bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay.

Quá điêu luyện.

Nếu không phải đã chứng kiến dáng vẻ của cậu tối qua, Hứa Loan thật khó mà tin được cậu chưa từng có mối tình nào!

May mắn thay, nụ hôn này không kéo dài quá lâu. Nguyễn Thầm từ từ buông cô ra.

Cậu trầm giọng hỏi:

"Trưa muốn ăn gì?"

Hơi thở của Hứa Loan có phần hỗn loạn:

"Em… Em không đi học sao?"

Nguyễn Thầm liếc nhìn ra ngoài cửa xe.

Hứa Loan theo ánh mắt anh nhìn qua.

À, đã đến giờ tan học buổi trưa rồi.

Cô thu ánh mắt lại, điều chỉnh tư thế ngồi:

"Cái gì… cái gì cũng được, tùy thôi."

Nguyễn Thầm khẽ "Ừ", thắt lại dây an toàn, lái xe đi tiếp.

Khu vực gần trường học quá đông người, cậu lái xe ra xa thêm vài cây số rồi mới dừng lại.

Khi xuống xe, Nguyễn Thầm nói:

"Đồ ăn ở đây khá ngon, quán nằm hơi khuất, ít người đến nên rất an toàn."

Hứa Loan tò mò:

"Làm sao em biết chỗ này?"

"Em từng làm thêm ở đây một thời gian."

Rõ ràng chủ quán rất quen thuộc với Nguyễn Thầm. Thấy cậu bước vào, ông liền tiến lại gần, nhìn về phía Hứa Loan rồi cười hỏi:

"Tiểu Nguyễn, bạn gái đấy à?"

Tim Hứa Loan chợt thót lên, theo phản xạ vội xua xua tay:

"Không phải, không phải."

Đồng thời, Nguyễn Thầm đáp:

"Phải."

Không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Chủ quán nhận ra sự bất thường, không hỏi thêm mà nói:

"Ngồi đi, ngồi đi, xem muốn ăn gì nào."

Nguyễn Thầm đưa thực đơn cho Hứa Loan.

Cô vốn không đói lắm, gọi đại hai món rồi trả thực đơn lại cho cậu:

"Tôi xong rồi, anh gọi thêm món anh thích đi."

Nguyễn Thầm chọn thêm vài món đặc sản của quán, nói với chủ quán:

"Chừng này thôi."

"Được rồi, ngồi chờ chút nhé, món sẽ ra ngay."

Sau khi chủ quán rời đi, Hứa Loan im lặng cầm cốc trà trên bàn, nhấp từng ngụm nhỏ.

Nhưng có vẻ nỗi lo của cô là thừa, Nguyễn Thầm không hề đề cập đến chủ đề vừa rồi.

Không lâu sau, chủ quán mang ra một đĩa salad trái cây:

"Tiểu Nguyễn, tặng hai đứa nhé, ăn trước đi."

"Cháu cảm ơn."

Hứa Loan cầm cốc trà, nhìn bóng lưng của chủ quán, chậm rãi nói:

"Hình như em đi đến đâu cũng được mọi người yêu thích."

Nguyễn Thầm đặt đĩa salad trái cây trước mặt cô, nhẹ nhàng nói:

"Vậy nên, chị chơi với em sẽ không thiệt thòi đâu."

Hứa Loan: "..."

Cô suýt sặc trà, ho khan liên tục mấy tiếng.

Lúc này, cô thật sự cảm thấy tối qua mình đã làm quá nhiều điều bốc đồng, cũng nói quá nhiều lời không suy nghĩ.

Nếu không, chuyện đâu đến mức thành ra thế này.

Cô hoàn toàn không biết sau này mình nên đối mặt với Nguyễn Tinh Vãn thế nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK