Những tài liệu này Chu Từ Thâm đã xem qua rồi, nhưng để thực hiện cụ thể thì vẫn cần có chữ ký của William. Thực ra công việc này không có gì nặng nhọc, chỉ cần ký tên là được.
Nguyễn Tinh Vãn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi đến rót cho ông một ly nước ấm.
William nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, bóp nhẹ sống mũi:
“Hai đứa về rồi à.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Nếu cảm thấy mệt thì ba nên nghỉ ngơi một chút.”
William nói:
“Nằm trên giường gần một tháng rồi, giờ đến việc nhỏ thế này cũng thấy hơi mệt.”
“Ba vừa mới tỉnh lại, thể lực chưa hồi phục, vì thế bác sĩ cũng đã nói cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Chỉ còn mấy tài liệu nữa, ký xong là xong rồi.”
Chu Từ Thâm đi tới nói:
“Các hoạt động khác của công ty cơ bản đã ổn định, nhưng việc chuyển hướng của complex về nước thì trong thời gian ngắn không thể tiếp tục.”
Nghe vậy, William trầm ngâm một lúc:
“Để sau này tính tiếp đi.”
“Giang Thượng Hàn đã tìm ra bọn người đó, nhưng vẫn chưa tìm thấy Daniel. Theo lời của họ, có khả năng lớn là Daniel đã bị Lâm Trí An bắt đi.”
William khẽ nhíu mày, bàn tay đặt trên giường dần nắm chặt lại.
Nguyễn Tinh Vãn quay sang nhìn Chu Từ Thâm, ngạc nhiên hỏi:
“Lâm Trí An?”
Chu Từ Thâm gật đầu:
“Những việc xảy ra gần đây ở complex có lẽ đều do Lâm Trí An đứng sau, bao gồm cả vụ xả s.ú.n.g lần này.”
“Nhưng chẳng phải ông ta đang ở Nam Thành sao, sao lại có thể…”
“Ông ta có lẽ đã rời khỏi Nam Thành rồi.”
“Nhiều người đang truy tìm ông ta, làm sao ông ta có thể trốn thoát thành công?”
Chu Từ Thâm mím nhẹ đôi môi, không trả lời ngay.
William trầm giọng:
“Có lẽ ông ta đã chuẩn bị sẵn đường lui, nếu không thì chúng ta đã không tìm kiếm ông ta lâu như vậy mà không có chút manh mối nào.”
Ban đầu khi complex đột ngột gặp chuyện, William không nghĩ đến Lâm Trí An. Mãi đến khi Daniel mất tích và tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, ông mới nhận ra rằng đối phương đã chuẩn bị từ trước. Ngoài Lâm Trí An đã lẩn trốn mấy tháng, không còn ai khác.
Chu Từ Thâm nói:
“Hiện vẫn chưa xác định được hành tung của ông ta, rất có khả năng ông ta sẽ ra tay lần nữa.”
William nói:
“Giờ đã biết người đứng sau là ai, tôi có cách ứng phó rồi.”
“Nếu vậy, hai ngày nữa chúng ta nên về Nam Thành.”
Lời nói vừa dứt, phòng bệnh trở nên im lặng trong thoáng chốc. Không khí không quá căng thẳng, nhưng cũng không dễ chịu.
William nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn:
“Tinh Vãn, con đi hỏi bác sĩ xem chiều nay lúc nào thay thuốc cho ba.”
Nguyễn Tinh Vãn mở miệng định nói gì đó, nhưng lại chạm phải ánh mắt của Chu Từ Thâm, anh khẽ nghiêng đầu ra hiệu cô nên ra ngoài trước.
Nguyễn Tinh Vãn mím nhẹ môi, gật đầu, cúi đầu rời khỏi phòng.
Biết rằng đây chỉ là cái cớ để hai người nói chuyện, Nguyễn Tinh Vãn không tìm bác sĩ mà đi xuống khu vườn phía dưới dạo quanh.
Lúc này vừa qua buổi trưa, mặt trời treo trên cao nhưng không nóng, thỉnh thoảng còn có cơn gió mát thổi qua.
Nguyễn Tinh Vãn đi dạo một lúc, rồi tìm một chiếc ghế dài dưới bóng cây ngồi xuống.
Hai mươi phút sau, bóng dáng Chu Từ Thâm xuất hiện ở phía xa, anh đi ngược sáng bước tới gần cô.
Chu Từ Thâm ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, đặt cánh tay lên lưng ghế phía sau, xoa nhẹ mái tóc cô:
“Đợi không thấy chán à?”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu, không kiềm chế được hỏi:
“Anh với ba nói chuyện gì vậy?”
Chu Từ Thâm nhướn mày:
“Bí mật của đàn ông.”
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi:
“Không nói thì thôi.”
Chu Từ Thâm cười nhẹ:
“Ngày mai chúng ta sẽ về Nam Thành. Được không?”
“Còn William thì sao…”
“Ông ấy ấy đã tỉnh rồi, sức khỏe cũng không có vấn đề gì. Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể.”
Chu Từ Thâm tiếp lời:
“Hơn nữa, em cũng không yên tâm về tình hình ở Nam Thành còn gì.”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu, nhưng thấy tình trạng của William như vậy, không có ai chăm sóc bên cạnh, cô cũng không yên lòng rời đi.
Ý nghĩ của cô, Chu Từ Thâm có thể nhìn thấu ngay lập tức.
Anh nhẹ nhàng nói:
“Chờ đến khi mọi chuyện ở đây ổn định, ông ấy sẽ quay về Nam Thành.”
Chương 1376
Về đến khách sạn, Chu Từ Thâm liên hệ với bên Giang Châu.
Lúc này ở London là khoảng hai, ba giờ chiều, trong khi ở Giang Châu đã là nửa đêm.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn qua video thấy cậu nhóc đang nằm ngủ ngon lành trong nôi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những biến cố xảy ra bên ngoài. Bên cạnh là dì Hứa và Giang Nguyên, cũng đều ở đó.
Đây là căn nhà cũ của gia đình mẹ Hứa Nguyệt. Từ khi bà lấy ông cụ Giang đến nay đã hơn năm-sáu mươi năm, căn nhà gần như bị bỏ hoang. Sau khi ông cụ qua đời, không còn ai trong gia tộc Giang biết đến nơi này.
Lúc trước, khi Chu Từ Thâm điều tra về quá khứ của Hứa Nguyệt ở Giang Châu, anh đã tìm ra căn nhà này và cho người canh gác tại đây. Sau khi Giang gia xảy ra chuyện, mọi nghi ngờ đều nhắm vào Giang Thượng Hàn.
Giang Nguyên ngay lập tức cảm thấy có nguy hiểm và chuẩn bị đưa mọi người ở phòng thí nghiệm rời đi, nhưng lại gặp đúng người của Chu Từ Thâm, họ lập tức được đưa đến nơi an toàn. Hứa Nguyệt cũng được đưa đi từ Giang gia, đến đây cùng lúc với họ.
Khi tin tức về cái c.h.ế.t của các trưởng lão lan truyền và những người kia lợi dụng cơ hội này để gây sức ép, phòng thí nghiệm và chỗ của Hứa Nguyệt đều đã trống.
Sau khi thấy mọi người đều an toàn, Nguyễn Tinh Vãn cũng yên tâm hơn. Vì bên kia là nửa đêm, họ chỉ nói vài câu rồi tắt máy.
Chu Từ Thâm hỏi:
“Bây giờ em yên tâm rồi chứ?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh:
“Anh dự đoán trước sẽ xảy ra chuyện à? Nếu chậm một chút thôi, có lẽ mọi chuyện đã…”
Chu Từ Thâm thản nhiên nói:
“Giang Châu vốn dĩ không yên ổn, dù Giang Thượng Hàn có ở đó hay không thì nguy hiểm vẫn có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Tình huống tương tự đã từng xảy ra rồi, anh sẽ không để nó lặp lại lần nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu, khẽ cười.
Chu Từ Thâm quả thực nhìn xa trông rộng và chu đáo hơn cô nghĩ.
Một lát sau, cô mới nói:
“Còn Giang Thượng Hàn thì sao? Anh ấy bây giờ thế nào? Chuyện lớn như vậy, Giang gia chắc sẽ không dễ dàng…”
“Đừng lo, anh ấy ổn.”
Nguyễn Tinh Vãn ngập ngừng một lát rồi hỏi:
“Chúng ta sẽ về Nam Thành vào tối mai đúng không?”
Chu Từ Thâm gật đầu.
“Còn Daniel thì sao? Nếu anh ấy thực sự bị Lâm Trí An bắt đi thì bây giờ…”
Khả năng sống sót rất mong manh.
Chu Từ Thâm nắm tay cô:
“Yên tâm, việc Lâm Trí An giữ lại Daniel chứng tỏ Daniel vẫn còn giá trị lợi dụng. Trước khi đạt được mục đích, Daniel vẫn là con bài trong tay ông ta, ông ta sẽ không lấy mạng anh ta.”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi:
“Nhưng dù vậy, tình cảnh của Daniel vẫn rất nguy hiểm. Em không biết… phải nói với Sam Sam thế nào.”
“Những chuyện này đều nằm ngoài dự liệu, không ai muốn thấy kết quả như vậy, nên em không cần tự trách mình. Nếu cô ấy hỏi, em cứ nói sự thật; nếu không, em có thể chọn không nói.”
Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu, im lặng một lúc.
Chu Từ Thâm xoa đầu cô:
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Đến London đã hơn nửa tháng rồi, em ở bệnh viện suốt, để anh đưa em đi dạo nhé?”
…