Tạ Vinh gọi cô lại, nhìn bóng lưng cô nói:
"Em không quan tâm chú Ôn bây giờ thế nào sao?"
Ôn Thiển dạo gần đây vốn đã phiền lòng, vừa nghe thấy Tạ Vinh nói rằng anh đã mang đến cho mình rắc rối lớn sau khi vừa giải quyết xong Lý Phong, cô càng thêm bực bội:
"Tôi quan tâm ông ấy làm gì, việc của tôi còn không lo xuể đây này, có ai đến quan tâm tôi không?"
Tạ Vinh không nói thêm gì nữa, Ôn Thiển vội vàng rời đi.
Về đến nhà, cô ta đập vỡ điện thoại của Lý Phong cùng toàn bộ đĩa, hành động này như thể giúp cô giải tỏa được phần nào sự tức giận.
Bây giờ Lý Phong đã chết, những thứ này cũng bị hủy, từ nay về sau sẽ không còn ai có thể đe dọa được cô ta nữa.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, Lý Phong lại may mắn sống sót sau cú đánh chí mạng của Tạ Vinh.
Sau khi hôn mê trong phòng một tiếng, Lý Phong tỉnh lại. Anh ta gắng gượng chịu đựng cơn đau điếng khắp cơ thể, cố tìm điện thoại để báo cảnh sát, nhưng trong phòng đâu còn thấy điện thoại của mình nữa.
Lý Phong vịn vào tường, dò dẫm ra khỏi phòng khách sạn, mơ hồ thấy có người phía trước, nhưng chưa kịp nói câu nào, anh ta đã gục xuống đất.
Nhân viên khách sạn thấy anh ta mặt đầy máu, sợ hãi đến phát hoảng, không dám chậm trễ, vội vàng lấy điện thoại gọi cấp cứu và báo cảnh sát.
...
Lúc mười giờ tối, trực thăng hạ cánh tại Vân Thành.
Nguyễn Tinh Vãn mơ màng mở mắt ra, nhìn đồng hồ, phát hiện đã qua vài tiếng.
Cô từ từ ngồi dậy khỏi vòng tay của Chu Từ Thâm, vươn vai giãn cơ.
Không thể phủ nhận, mấy tiếng đồng hồ vừa trôi qua cô đã có một giấc ngủ rất ngon.
Bên cạnh trực thăng, đã có sẵn xe chờ.
Lên xe, Nguyễn Tinh Vãn nhìn lướt qua phong cảnh bên ngoài, vừa ngáp vừa hỏi:
"Công ty của anh không phải rất bận sao, anh chạy đến đây thế này không sao chứ?"
Chu Từ Thâm nắm lấy tay cô, nghịch ngợm trong lòng bàn tay, giọng trầm ấm:
"Người sắt cũng cần nghỉ ngơi."
"Nhưng nghỉ ngơi thế này chi phí quá lớn, chẳng phải ở nhà ngủ một giấc ngon lành hơn sao."
"Không phải em nói muốn đến đây à?"
"Tôi chỉ là…"
Nguyễn Tinh Vãn nhận ra mình đúng là không có lý lẽ, không thể cãi lại được, đành im lặng.
Chiếc xe chỉ mất hai mươi phút để đến nơi mà Hứa Nguyệt đang ở.
Xuống xe, Nguyễn Tinh Vãn nhận thấy nơi này có không khí khá yên tĩnh, là một ngôi nhà nhỏ riêng biệt, phía trước có vườn hoa và cả một vườn rau nhỏ.
Đúng thật là một nơi rất thích hợp để sinh sống.
Chu Từ Thâm thấy cô đứng yên không di chuyển, liền hỏi:
"Sao lại đứng đó?"
"Không biết liệu dì Hứa có ngủ chưa?"
Chu Từ Thâm đáp:
"Chưa, trước khi đến tôi đã gọi điện cho bà ấy."
Nguyễn Tinh Vãn: "Ồ."
Thực ra cô đang nghĩ, nếu lần này cô gặp được đứa nhỏ, thì những phỏng đoán trước đây của cô hẳn là đúng.
Nhưng nếu không gặp, điều đó chỉ chứng minh rằng những suy nghĩ trước đây của cô thật ngu ngốc.
Thấy cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Chu Từ Thâm l.i.ế.m nhẹ môi mà không để lộ cảm xúc, rồi nắm tay cô, dẫn cô đi vào trong nhà.
Nguyễn Tinh Vãn thu lại dòng suy nghĩ, nhưng bàn tay bị Chu Từ Thâm nắm lấy lại bất giác đổ mồ hôi.
Quãng đường không dài, nhưng mỗi bước chân Nguyễn Tinh Vãn đi, cô đều nín thở hồi hộp lạ thường.
Những nghi ngờ và suy đoán của cô sắp được xác minh.
Chương 820
Trong nhà, mùi thức ăn thơm lừng bay ra.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Hứa Nguyệt đi ra:
"Tiểu Nguyễn, Tiểu Thâm, hai đứa ngồi một chút, cơm sắp xong rồi."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Dì Hứa, để cháu giúp dì nhé."
Vừa nói, cô vừa cởi áo khoác đưa cho Chu Từ Thâm rồi đi vào bếp.
Chu Từ Thâm nhận lấy, nhướn mày một chút.
Hứa Nguyệt nói:
"Thật sự không cần đâu, dì sắp xong rồi."
"Bình thường giờ này dì chắc đã ngủ rồi, muộn thế này rồi tụi cháu còn làm phiền dì."
"Có gì đâu chứ, dì ở đây một mình, thường ngày cũng không có ai để trò chuyện, hai đứa đến dì còn mừng không hết đây."
"Vậy... dì Hứa sống ở đây một mình ạ?"
Hứa Nguyệt biểu cảm như không nhận ra điều gì bất thường, đáp lại:
"Ừ, sao vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ và lắc đầu:
"Không có gì đâu ạ, chỉ là cháu nhớ dì Tần có nói rằng sẽ sống chung với dì Hứa, cháu cứ nghĩ hai người…………..."
"Dì Tần à."
Hứa Nguyệt vừa lấy bát đũa vừa nói:
"Cháu cũng biết dì Tần là người không thể ngồi yên mà, nơi này thì quá yên tĩnh. Dì ấy ở đây một thời gian rồi lại theo đoàn du lịch dành cho người già đi chơi khắp nơi, bây giờ còn đang vui vẻ ngoài đó kia."
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn không hỏi gì thêm.
Quả nhiên vẫn là do cô nghĩ nhiều.
Ăn cơm xong, Hứa Nguyệt nói:
"Giờ cũng muộn rồi, phòng đã được chuẩn bị xong, hai đứa lên nghỉ ngơi đi."
Trên đường đến đây, Nguyễn Tinh Vãn đã chợp mắt một lúc, giờ cô không buồn ngủ, nên đứng dậy dọn dẹp bát đĩa:
"Dì Hứa, dì đi ngủ trước đi, để cháu rửa bát giúp dì ạ."
"Được thôi."
Hứa Nguyệt nói xong liền vào phòng.
Nguyễn Tinh Vãn thu dọn bát đĩa vào bếp, nhưng khi vừa định rửa thì chiếc bát trên tay đã bị ai đó cầm lấy.
Chu Từ Thâm nói:
"Em ra ngoài ngồi đi, để tôi."
Nguyễn Tinh Vãn không nỡ phá vỡ sự nhiệt tình của anh, nhưng cũng âm thầm lo cho mấy cái đĩa.
Cô ra ngoài, vừa ngồi xuống ghế sofa chưa được năm phút thì nghe thấy trong bếp vang lên tiếng rơi vỡ của hai món đồ.
Một cái là đĩa, cái kia là thìa.
Nguyễn Tinh Vãn đã quen với chuyện này, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.
Hai mươi phút sau, Chu Từ Thâm với gương mặt đen như than bước ra.
Nguyễn Tinh Vãn chân thành khen ngợi:
"Cũng tốt rồi, ít nhất hôm nay chỉ làm vỡ một cái đĩa."
"Em im đi."
Khóe môi Nguyễn Tinh Vãn không kìm được mà nhếch lên, tâm trạng cũng
tốt hơn nhiều.
Chu Từ Thâm dùng một tay kéo lỏng cà vạt:
"Tôi đi tắm đây."
Nguyễn Tinh Vãn lúc này mới chú ý thấy áo sơ mi của anh đã bị ướt quá nửa.
Rửa bát thôi mà cũng có thể làm đến mức này, đúng là giỏi thật.
"Này……………..."
Nguyễn Tinh Vãn vội hỏi
"Chỉ có một phòng thôi sao?"
Chu Từ Thâm bước đi vài bước, rồi dừng bước quay đầu lại nhìn cô:
"Chứ sao nữa?"
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, đúng là đoán được mà.
Đợi Chu Từ Thâm lên lầu, Nguyễn Tinh Vãn vẫn ngồi trên ghế sofa, ôm gối nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, Hứa Nguyệt bước ra ngoài:
"Vẫn chưa ngủ à?"