"Bệnh nhân bị thương rất nặng, mấy người làm người nhà phải chăm sóc kỹ lưỡng, lần sau không thể để cậu ấy chạy ra khỏi bệnh viện nữa. Nếu không, mười cái mạng cũng không đủ đâu."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ nói:
"Được rồi, mấy người có thể vào phòng bệnh thăm cậu ấy. Nhớ kỹ, trước khi hoàn toàn bình phục, không được để cậu ấy vận động lung tung."
Bùi Sam Sam vẫn đang thở dốc, cảm giác đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cô nhớ, lúc trước nhìn thấy Daniel ở dưới lầu, anh vẫn ổn, cùng lắm là dáng vẻ hơi lảo đảo, trông không khỏe, nhưng sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy...
Khi Bùi Sam Sam còn đang suy nghĩ miên man, Nguyễn Tinh Vãn bước tới đỡ lấy cô:
"Sam Sam, chúng ta đi thôi."
Trên đường tới phòng bệnh, bước chân của Bùi Sam Sam có phần loạng choạng, không rõ là do vừa rồi chạy quá nhanh, hay là do nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng dâng lên.
Nếu không có Nguyễn Tinh Vãn đỡ, có lẽ cô thật sự đã không thể đứng vững.
Đến trước cửa phòng bệnh, qua tấm kính trên cửa có thể thấy rõ, Daniel đang nằm bên trong.
Nhìn thấy cảnh này, cổ họng Bùi Sam Sam nghẹn lại, khó chịu vô cùng, cô chầm chậm bước vào trong.
Nguyễn Tinh Vãn vừa định bước theo thì bị Chu Từ Thâm kéo lại, anh khẽ nháy mắt ra hiệu, cô liền hiểu ra.
Nguyễn Tinh Vãn lui lại, nhẹ nhàng đóng cửa.
Chu Từ Thâm nói:
"Đi thôi."
"Thế là… đi luôn sao?"
Chu Từ Thâm "ờ" một tiếng:
"Em còn phải nhắn tin cho Trình Vị nữa."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
...
Bùi Sam Sam bước đến bên giường bệnh, đứng yên hồi lâu, rồi từ từ ngồi xuống.
Cô lấy điện thoại ra, do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định nói rõ ràng với Chung Văn Bác.
Người ta vô cớ bị đánh một cú, nói thế nào cũng không thể bỏ qua.
Bùi Sam Sam gọi điện:
"Anh... về đến nhà chưa?"
Chung Văn Bác đáp:
"Về được một lúc rồi, có chuyện gì vậy?"
"Cái đó, bác sĩ bảo vết thương của anh không được dính nước. Thật sự xin lỗi, đã làm anh chịu thiệt thòi rồi..."
Chung Văn Bác cười:
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."
Bùi Sam Sam cầm điện thoại, lời muốn nói bỗng nghẹn lại không biết mở lời thế nào.
Sau một lúc im lặng, Chung Văn Bác hỏi:
"Hôm nay người đó không chỉ là bạn em, phải không?"
Bùi Sam Sam không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Chung Văn Bác tiếp lời:
"Thật ra anh có thể cảm nhận được cậu ấy rất quan tâm đến em, là bạn trai cũ? Hay là... người theo đuổi em?"
"Không phải,em cũng... không biết phải nói sao."
Chung Văn Bác nói:
"Nếu không biết nói sao thì không cần nói, anh đều hiểu. Nhưng có vẻ như, cậu ấy không biết chúng ta đang quen nhau."
Bùi Sam Sam "ừ" một tiếng:
"Anh ấy vừa từ nơi rất xa trở về,em sẽ giải thích rõ ràng."
Chung Văn Bác hỏi:
"Bây giờ em đang ở cùng cậu ấy?"
"Đúng vậy, nhưng anh ấy vừa từ phòng cấp cứu ra, còn chưa tỉnh. Em cũng không ở riêng với anh ấy, lát nữa những người bạn bè khác cũng sẽ đến. Chờ em giải thích xong rồi sẽ về nhà."
"Được, giải thích rõ cũng tốt. Có cần anh đến đón không?"
Bùi Sam Sam vội nói:
"Không cần đâu, em tự về được, anh nghỉ ngơi sớm đi."
Chung Văn Bác đáp:
"Được, có gì cứ gọi anh."
Cúp điện thoại, Bùi Sam Sam ngả người trên ghế sofa, thở dài một hơi.
Chuyện này là sao chứ...
Khi cô còn đang ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, người nằm trên giường bệnh dường như khẽ động đậy.
Chương 1552
Bùi Sam Sam ở trong phòng bệnh cả đêm, ngồi mỏi thì đứng dậy đi lại một chút, đi mệt thì lại cuộn mình trên ghế sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Nửa đêm về sáng, trời bắt đầu mưa lất phất.
Bùi Sam Sam nghe tiếng mưa rơi, không biết từ lúc nào đã tựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.
Bùi Sam Sam dụi mắt, chuẩn bị đứng dậy vận động thì phát hiện trên người mình được đắp một chiếc áo khoác.
Theo phản xạ, cô nhìn về phía giường bệnh, nhưng không thấy bóng dáng của Daniel đâu.
Bùi Sam Sam giật mình, nhớ lại lời bác sĩ nói tối qua, vội vàng chạy ra ngoài.
Ra khỏi phòng bệnh, cô định tìm bác sĩ, nhưng lại thấy ở hành lang có hai bóng dáng quen thuộc, liền chậm rãi dừng bước.
Trình Vị đối diện với cô, lên tiếng:
"Sam Sam, cậu tỉnh rồi."
Bùi Sam Sam nhìn chằm chằm vào bóng lưng mặc áo bệnh nhân kia, sững người vài giây mới thu lại suy nghĩ:
"Tỉnh… tỉnh rồi."
Daniel quay sang Trình Vị và nói:
"Chỗ này không có chuyện gì nữa, cậu đưa cô ấy về đi."
Trình Vị gật đầu:
"Được."
Daniel quay lưng, đẩy khung truyền dịch trở lại phòng bệnh.
Cả quá trình, anh không nhìn Bùi Sam Sam lấy một lần.
Khi cửa phòng bệnh đóng lại, Bùi Sam Sam mới hoàn hồn, cô há miệng muốn nói gì đó, vừa định bước lên thì Trình Vị đã nói:
"Sam Sam, để mình đưa cậu về."
"Nhưng mình.......…"
"Bác sĩ bảo Daniel cần nghỉ ngơi nhiều, có gì chờ cậu ấy khoẻ rồi hãy nói."
Nghe vậy, những lời muốn nói của Bùi Sam Sam chỉ có thể nuốt ngược vào trong.
Trình Vị đưa cô về đến dưới toà chung cư rồi rời đi.
Bùi Sam Sam bước vào trong với tâm trạng chán nản, khi đi ngang qua tiệm bán đồ ăn sáng, cô còn mua một phần ăn.
Trong lúc chờ chủ tiệm đóng gói, một người đàn ông bước ra từ bên trong, che ô rồi rời đi.
Ánh mắt Bùi Sam Sam dõi theo chiếc ô.
Đây là mẫu ô mà hồi đó siêu thị dưới lầu khuyến mãi, Daniel từng lừa cô rằng đó là kỷ vật của mẹ anh.
"Cô gái, đồ ăn sáng của cô đây."
Nghe tiếng chủ tiệm, Bùi Sam Sam nhanh chóng thu lại suy nghĩ, vươn tay nhận lấy:
"Cảm ơn."
Xách túi đồ ăn lên lầu, Bùi Sam Sam không biết đang nghĩ gì, nhập mã cửa mấy lần đều sai.
Cô cũng chẳng muốn vào nữa, ngồi thụp xuống trước cửa, bắt đầu cắn miếng bánh khoai tây vừa mua.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bên cạnh mở ra.
Nguyễn Tinh Vãn bước đến:
" Sam Sam, cậu ngồi đây làm gì vậy."
Nghe tiếng cô, mũi Bùi Sam Sam bỗng cay xè:
"Mình quên mật khẩu rồi, không vào được…"
Nói đến mấy chữ cuối, cổ họng nghẹn ngào, nước mắt tràn ra khoé mắt.
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, quay người nhập mật khẩu.
Khi cửa mở, cô đỡ Bùi Sam Sam vào:
"Vào đi."
Bùi Sam Sam vừa cắn bánh khoai tây vừa khóc, nước mắt lăn dài:
"Tinh Tinh, cậu ăn sáng chưa? Nếu chưa mình xuống mua thêm cho cậu…”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ cười:
"Mình ăn rồi."
Đỡ Bùi Sam Sam ngồi xuống ghế sofa, Nguyễn Tinh Vãn vào bếp, rót cho cô một ly sữa.
Ngồi xuống bên cạnh, Nguyễn Tinh Vãn khẽ hỏi:
"Nói rõ với Daniel chưa?"
Bùi Sam Sam lắc đầu:
"Anh ấy hôn mê cả đêm, nửa đêm mình ngủ quên, không biết anh ấy tỉnh khi nào… Đến khi mình tỉnh dậy, anh ấy đang nói chuyện với Trình Vị. Mình định nói chuyện, nhưng anh ấy không để ý đến mình."
Nguyễn Tinh Vãn vỗ nhẹ vai cô:
"Vậy thì chờ thêm một thời gian, cũng để anh ấy tiêu hoá và chấp nhận."
Bùi Sam Sam nhìn Nguyễn Tinh Vãn:
"Chuyện đứa bé, cậu nói với anh ấy chưa?"
"Nói rồi, trên đường đến bệnh viện."
"Vậy anh ấy… nói gì?"