“Nếu con thực sự không thích cậu ta thì chia tay đi. Mấy ngày nay mẹ đi tìm hiểu một chút, phát hiện cậu ta không đáng tin trong chuyện tình cảm. Gia đình giới thiệu cho cậu ta không ít cô gái, nhưng không có ai phù hợp. Con biết tại sao không?”
Bùi Sam Sam thuận theo hỏi:
“Tại… tại sao?”
Nhắc đến đây, mẹ Bùi có chút bực tức:
“Cậu ta có một người bạn gái cũ, mà cái cô đó cũng chẳng ra gì... Tóm lại là, không hiểu sao Chung Văn Bác lại c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt vì cô ta, ngoài cô ta ra thì không muốn quen ai khác. Dù ba mẹ cậu ta có nói thế nào cũng không được. Sau này, mẹ cậu ta vì tức giận với cô gái kia mà phải nhập viện nửa tháng, lúc đó cậu ta mới chịu thu mình lại. Nhưng ngay cả khi đang đi gặp gỡ những cô gái khác, cậu ta vẫn dây dưa không dứt với cô ta. Một người như vậy, con ở cùng cậu ta chỉ rước xui xẻo vào thân!”
Bùi Sam Sam thở phào:
“Thì ra mẹ gọi điện là vì chuyện này. Con còn tưởng…”
“Tưởng cái gì? Con cứ không chịu nghe điện thoại, lại ở ngoài một mình, mẹ với ba con lo lắng con gặp chuyện gì, không gọi thêm mấy cuộc sao được? Nếu con còn không nghe, mẹ đã tính báo công an rồi đấy.”
Bùi Sam Sam ôm lấy một chiếc gối vào lòng, cảm thấy ấm áp, mỉm cười:
“Mẹ, mẹ yên tâm, con ổn lắm. Chẳng phải con đã nói rồi sao, con đang sống cùng bạn, cô ấy rất quan tâm đến con.”
Mẹ Bùi lại hỏi:
“Con chẳng phải bảo cô ấy kết hôn rồi sao? Con còn ở lì nhà người ta làm gì?”
Bùi Sam Sam: “……”
Cô đáp:
“Thôi thôi, mẹ không hiểu tình huống của họ đâu… Còn chuyện của Chung Văn Bác, thực ra con cũng muốn nói với mẹ, con đã chia tay anh ta rồi, chính là vào hôm nay.”
Mẹ Bùi cau mày:
“Cậu ta nói chia tay hay con nói?”
“Đương nhiên là con nói! Anh ta lấy tư cách gì để nói chứ. Cái cô kia còn làm loạn đến mức…”
Bùi Sam Sam nhất thời kích động, nói hơi nhanh, suýt nữa để lộ chuyện.
Nhưng dù vậy, mẹ Bùi vẫn nhận ra điều gì đó:
“Được rồi, mẹ biết rồi. Chia tay thì tốt. Nhưng chuyện này chưa xong đâu. Mẹ phải đi tìm nhà cậu ta mà tính sổ, kiểu gì mà ai cũng giới thiệu vào nhà mình được, thật quá đáng!”
“Mẹ.”
Bùi Sam Sam gọi bà một tiếng, rồi mỉm cười nói:
“Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Bùi tỏ vẻ không hài lòng:
“Con tự nhiên cảm ơn mẹ làm gì? Nhưng con đừng tưởng thế là xong, Chung Văn Bác là chuyện của cậu ta, còn con vẫn phải tìm bạn trai khác. Con nhìn lại mình đi, không nói đâu xa, Tinh Vãn đã kết hôn, có con rồi. Còn con, bạn trai còn không biết đang ở đâu.”
Thấy bà lại bắt đầu cằn nhằn, Bùi Sam Sam vội nói:
“Alo, alo, mẹ… tín hiệu bên con không tốt lắm. Để hôm khác nói tiếp nhé, bye bye.”
Nói xong, cô lập tức ngắt cuộc gọi.
Bùi Sam Sam tiện tay mở WeChat, lướt qua bảng tin.
Phát hiện không hiểu sao Chung Văn Bác lại tiếp tục nhắn tin xin lỗi cô không ngừng.
Cô lập tức chặn và xóa hết mọi liên lạc với anh ta, để khỏi phải phiền lòng.
Cuối cùng, chuyện này cũng coi như kết thúc.
Bùi Sam Sam đặt điện thoại xuống, nhắm mắt nằm dài trên ghế sofa. Vì bật điều hòa hơi lạnh, cô tiện tay kéo một tấm chăn mỏng đắp lên người.
Trong khoảnh khắc đó, ký ức mơ hồ lúc nửa đêm hôm qua cũng trở nên rõ ràng hơn.
Bùi Sam Sam từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngẩn người.
Chương 1588
Nguyễn Tinh Vãn chờ đến khi mệt mỏi không mở nổi mắt, nhưng Chu Từ Thâm vẫn chưa trở về.
Cô hâm nóng thuốc đông y uống rồi lên giường ngủ.
Nhưng vừa nằm xuống được một lúc, ngoài cửa đã vang lên tiếng động.
Nguyễn Tinh Vãn từ từ ngồi dậy, dụi dụi mắt.
Chu Từ Thâm bước vào phòng, nhỏ giọng hỏi:
“Vẫn chưa ngủ sao?”
Giọng cô mang theo sự mệt mỏi:
“Vừa chuẩn bị ngủ thì anh về.”
Chu Từ Thâm đi đến bên cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô:
“Xin lỗi, đánh thức em rồi. Ngủ đi.”
Nguyễn Tinh Vãn thở dài, giọng đầy ấm ức:
“Anh còn chưa nói.”
Chu Từ Thâm khẽ mím môi, im lặng một lúc mới nói:
“Hay là, đợi em tỉnh rồi anh sẽ nói?”
Nếu nói ra bây giờ, có lẽ cô sẽ không ngủ được.
Cô tức tối:
“Anh cố tình trêu em à.”
Ai mà có thể ngủ được khi đứng ngay trước cánh cửa của sự thật chứ.
Chu Từ Thâm hỏi:
“Thật sự muốn biết sao?”
Nguyễn Tinh Vãn: “……”
Cô bực bội nói:
“Không phải anh bảo, đợi anh về rồi sẽ nói với em sao.”
Chu Từ Thâm không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.
Nguyễn Tinh Vãn tựa đầu vào n.g.ự.c anh, cũng không giục, cứ lặng lẽ chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, giọng nói trầm thấp của anh vang lên:
“Em còn nhớ, sau khi Chung Nhàn chết, đã xảy ra những chuyện gì không?”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Con chúng ta bị bệnh, kéo theo những ân oán của Giang gia bị phơi bày…”
Những chuyện xảy ra trong vài tháng qua, dường như chỉ cần một vài câu là có thể kể hết, nhưng mỗi khi nhắc đến lại đầy đau đớn.
Đặc biệt là lúc cậu nhóc bắt đầu xuất hiện triệu chứng, cô thậm chí không dám nhớ lại.
Mỗi lần nghĩ đến, cảm giác như cả hơi thở cũng bị siết chặt đau đớn.
Chu Từ Thâm lại nói:
“Em nghĩ, một người đã chết, có khả năng làm ra những chuyện này sao?”
Nguyễn Tinh Vãn ngẩn ra, không hiểu:
“Nhưng em nhớ, trước khi c.h.ế.t bà ta đã nói…”
“Nói là một chuyện, nhưng năng lực của Chung Nhàn có hạn. Nếu bà ta thực sự có khả năng khuấy đảo Giang gia như vậy, bà ta đã dùng để đối phó với anh từ lâu rồi.”
Môi Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím lại, không nói gì.
Cô dường như dần hiểu tại sao Chu Từ Thâm không trực tiếp nói ra, mà lại từ từ dẫn dắt.
Ở Nam Thành, kẻ thù của Chu Từ Thâm không ít, nhưng những người hiểu rõ những chuyện xảy ra giữa anh và Chu gia, lại còn biết đến sự tồn tại của Giang gia, thì không có mấy người.
Nói đúng hơn, những sự thật liên quan đến Giang gia cũng là do họ bị ai đó dẫn dắt mà điều tra ra.
Người này rõ ràng biết sự thật, nhưng không nói ra trực tiếp, mà lại để họ tự điều tra, mục đích chỉ có một.
Người đó không quan tâm phản ứng của Chu Từ Thâm sau khi sự thật được phơi bày. Điều người đó muốn là trong quá trình tìm kiếm sự thật, Chu Từ Thâm sẽ phải gánh lấy cảm giác tội lỗi.
Và lựa chọn cuối cùng của Chu Từ Thâm, chắc chắn cũng nằm trong dự đoán của Người đó.
Người đó cũng rất hiểu Chu Từ Thâm.
Hơn nữa, thông qua việc này, người đó có thể không tốn chút sức nào mà đạt được thứ người đó muốn.
Một lúc sau, Chu Từ Thâm mới tiếp tục:
“Là Chu Tuyển Niên.”
Dù trong lòng đã biết đáp án, nhưng khi nghe anh nói ra, tim Nguyễn Tinh Vãn vẫn khẽ thắt lại. Bàn tay cô đang đặt trên giường không tự chủ mà nắm chặt lấy cánh tay anh.
Nguyễn Tinh Vãn không cần phải hỏi Chu Từ Thâm xem anh đã xác nhận chưa.
Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Chu Tuyển Niên trong lòng Chu Từ Thâm ra sao.
Nếu anh nói ra cái tên đó, thì điều đó chứng minh…
Không thể nào sai.
Cảm giác nghẹn ngào trào dâng lên cổ họng, giọng cô trở nên khàn đặc, mãi mới cất lời:
“Anh ấy… biết chuyện Giang gia từ khi nào?”