Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tắm xong bước ra, mặt trời đang dần lặn, phản chiếu xuống mặt hồ ở phía xa xa, cả thành phố dường như kéo dài thành một vệt tàn ảnh.

Chu Từ Thâm hỏi cô:

"Em có buồn ngủ không? Nếu không buồn ngủ thì mình ra ngoài đi dạo nhé."

Nguyễn Tinh Vãn không buồn ngủ, chỉ là vừa rồi bị anh chàng này "hành hạ" đến mệt mỏi mà thôi.

Nhưng vì đã đến đây, không ra ngoài dạo một chút thì lại thấy tiếc.

Cô nói:

"Đợi em một chút, em đi thay đồ."

Lúc này đã là đêm muộn, khí hậu không còn ấm áp như ban ngày, gió đêm mang theo chút lạnh lẽo.

Đi bộ trên đường phố xứ người, ánh trăng trên đầu dường như cũng thật xa lạ.

Khác với cuộc sống về đêm phong phú của Nam Thành, trên đường phố ở đây rất ít người, có thể gọi là yên tĩnh.

Thậm chí, đi bộ dọc theo các con đường cũng là một kiểu hưởng thụ nhẹ nhàng.

Dưới ánh đèn đường, thỉnh thoảng lại bắt gặp một nghệ sĩ đường phố đang kéo đàn violin.

Tiếng nhạc trầm bổng, lả lướt, chầm chậm vang lên trên con đường dường như kéo dài vô tận.

Nguyễn Tinh Vãn nắm tay Chu Từ Thâm, nhẹ nhàng hỏi:

"Anh đã từng đến đây chưa?"

"Đã đến rồi."

"Khi nào vậy?"

"Ba năm trước."

Họ đã kết hôn được bốn năm rồi, vậy khi Chu Từ Thâm đến đây, chắc là một năm sau khi họ kết hôn.

Chu Từ Thâm tiếp tục nói:

"Lúc đó anh đang ở Auckland để bàn hợp tác, nghe nói ở đây có một nơi rất đặc biệt, nên đã đến."

Nguyễn Tinh Vãn nghiêng đầu hỏi:

"Nơi đặc biệt gì vậy?"

"Ngày mai đến rồi em sẽ biết."

"Anh muốn đưa em đến, chính là nơi đó phải không?"

Chu Từ Thâm khẽ mỉm cười: "Ừm."

Anh nói vậy, càng khiến Nguyễn Tinh Vãn tò mò.

Nơi đặc biệt gì mà có thể khiến một người lạnh lùng, vô tình như Chu Từ Thâm của ba năm trước bị hấp dẫn đến đây.

Trở về khách sạn, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên có cảm hứng, lấy sổ phác thảo ra, ngồi xuống thảm và bắt đầu vẽ.

Chu Từ Thâm: "?"

Anh ngồi xuống bên cạnh cô:

"Đi du lịch, chẳng phải nên làm những việc người ta thường làm khi du lịch sao?"

Nguyễn Tinh Vãn không ngẩng đầu lên, đáp:

"Du lịch thì nên tranh thủ ngủ bù, anh đi ngủ đi."

Chu Từ Thâm: "..."

Sau khi nói xong, Nguyễn Tinh Vãn không để ý đến anh nữa, tập trung vào vẽ, hoàn toàn không bị xao nhãng bởi mội trường xung quanh.

Chẳng bao lâu sau, Chu Từ Thâm nhận một cuộc gọi:

"Chu tổng, người đã đến rồi."

Chu Từ Thâm ừ một tiếng, nhìn sang Nguyễn Tinh Vãn đang vẽ nghiêm túc:

"Đợi ở phòng họp cho tôi."

Anh đi đến cửa, viết một dòng chữ lên tờ giấy nhớ, rồi dán nó lên chiếc cốc bên cạnh cô trước khi rời phòng.

Nguyễn Tinh Vãn vẽ xong bản phác thảo, đứng lên vận động một chút, cầm lấy chiếc cốc định uống nước thì thấy tờ giấy nhớ.

Chu Từ Thâm: [Anh ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về. Nếu đói thì gọi phục vụ phòng.]

Nguyễn Tinh Vãn quả thật thấy hơi đói, cô đặt mảnh giấy xuống, gọi bữa ăn, rồi nằm trên sofa, mở điện thoại lên.

Trên mạng, sau hai ngày, tin tức về việc Chu Từ Thâm rời khỏi Tập đoàn Chu thị vẫn được nhiều người bàn tán. Cũng có người phân tích về xu hướng phát triển của Tập đoàn Chu thị trong tương lai, cho rằng nếu không có Chu Từ Thâm, rất có khả năng tập đoàn sẽ đi xuống.

Phân tích này xuất hiện đã khiến nhiều người phản bác, họ cho rằng sự phát triển của Tập đoàn Chu thị có được ngày hôm nay là nhờ tích lũy của nhiều thế hệ, Chu Từ Thâm chỉ là đứng trên vai người khổng lồ để hưởng lợi, nói cách khác, có anh hay không cũng không quan trọng.

Trong số những ý kiến phản bác, đa phần cho rằng thân phận con riêng của Chu Từ Thâm sẽ làm mất mặt Tập đoàn Chu thị ở một mức độ nhất định, việc anh rời đi sẽ giúp cho tập đoàn tốt hơn.

Chương 1354

Nguyễn Tinh Vãn không nhìn thêm nữa, thoát khỏi tất cả các trang, rồi nhìn vào màn hình khóa với hình ảnh cậu nhóc nhỏ đang cười tít mắt, khóe môi cô bất giác cong lên, cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Lần này trở về, cô muốn đến Giang Châu một chuyến.

Dù không thể gặp cậu nhóc, nhưng chỉ cần nhìn từ xa cũng đủ rồi.

Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy buồn ngủ, nhìn đồng hồ thấy đã muộn, liền không đợi Chu Từ Thâm nữa mà ngủ trước.

Nửa đêm, trong giấc ngủ mơ màng, cô cảm nhận mình được ai đó ôm vào lòng.

Có lẽ do hai ngày nay ngủ nhiều quá, nên sáng sớm hôm sau khi trời vừa hửng sáng, Nguyễn Tinh Vãn đã thức dậy.

Cô chầm chậm ngồi dậy, thấy mặt trời phía xa xa đã từ từ mọc lên, một tia nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt của Chu Từ Thâm, lông mày của anh khẽ nhíu lại.

Nguyễn Tinh Vãn đưa tay che lại tia nắng đó.

Cô nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, rồi cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn vén chăn xuống giường, kéo rèm lại kín hơn rồi bước vào phòng tắm.

Cô đang đánh răng thì cửa phòng phía sau mở ra.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn người đàn ông với ánh mắt còn vương nét mệt mỏi, súc miệng rồi hỏi:

"Sao anh dậy sớm vậy, vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."

Dù tối qua cô đã ngủ trước không biết giờ giấc, nhưng cũng cảm nhận được Chu Từ Thâm về khá muộn.

Chu Từ Thâm giọng khàn khàn đầy từ tính:

"Mơ thấy ai đó lén hôn anh, nên không ngủ được nữa."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Cô lập tức quay mặt đi, tiếp tục chăm chú đánh răng.

Chu Từ Thâm vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, khẽ nói:

"Sao em không hỏi là ai lén hôn anh trong giấc mơ?"

Nguyễn Tinh Vãn vừa cắn bàn chải vừa lẩm bẩm:

"Giấc mơ của anh thì em làm sao biết được."

"Trong mơ là một cô gái rất xinh đẹp."

"Ồ."

"Em không ghen à?"

Nguyễn Tinh Vãn nghiêm giọng:

"Ghen gì chứ, mơ là ngược lại với thực tế, anh mơ thấy có người hôn trộm anh, nghĩa là ngoài đời, chẳng có ai nghĩ đến chuyện đó cả."

Chu Từ Thâm khẽ cười, áp sát vào cổ cô, giọng nói mang theo chút hóm hỉnh:

"Thật sao?"

Nguyễn Tinh Vãn bị lời anh nói làm cho ngượng ngùng, dùng khuỷu tay đẩy nhẹ anh:

"Thôi nào, để em đánh răng, anh tránh ra chút đi."

Chu Từ Thâm buông cô ra, nhưng khi cô không để ý, anh nhanh chóng hôn nhẹ lên má cô rồi nói:

"Mong rằng mỗi ngày đều có giấc mơ này đánh thức anh dậy."

"......"

Trước khi Nguyễn Tinh Vãn kịp đẩy anh ra, Chu Từ Thâm đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm.

Sau khi ăn sáng, họ vừa xuống tầng trệt khách sạn thì người đàn ông đã đón họ ở Ireland đã đứng đợi sẵn.

Anh ta khẽ cúi đầu chào: "Chào Chu tổng, chào bà Chu."

Lên xe rồi, Chu Từ Thâm nói với Nguyễn Tinh Vãn:

"Phải đi khoảng ba, bốn tiếng nữa, nếu buồn ngủ thì em ngủ chút đi."

Nguyễn Tinh Vãn hoàn toàn không buồn ngủ, thậm chí còn rất tỉnh táo.

Trên đường đi, cô mở cửa sổ suốt.

Cảnh sắc suốt chuyến đi rất đẹp, không khí cũng trong lành.

Hai bên đường đầy những đàn bò, đàn cừu tụ tập, ngoài ra còn có nhiều động vật hoang dã.

Cảm giác này vừa mới mẻ vừa thú vị.

Cô bất chợt có cảm giác rằng nơi mà Chu Từ Thâm đang đưa cô đến chính là một chốn bồng lai tiên cảnh.

Khi xe chạy vào thị trấn Tekapo, thì đã là buổi trưa, có lẽ do ánh nắng quá gắt nên trên thị trấn chẳng thấy bóng người.

Nơi này còn yên tĩnh hơn cả Christchurch.

Phong cách kiến trúc xung quanh ấm áp lãng mạn, giống như một vương quốc trong truyện cổ tích.

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK