Chu Từ Thâm ngồi dựa vào ghế sofa, gương mặt không hề thay đổi.
Nói xong, Giang Nguyên tiếp tục:
"Chúng tôi đang xây dựng kế hoạch điều trị. Tình hình khá phức tạp, thêm vào đó phòng thí nghiệm không cho phép người ngoài vào, nên các anh không thể đến thăm đứa trẻ. Nhưng mỗi ngày tôi đều gửi ảnh của bé cho cô Nguyễn, chắc cô ấy đã nói với anh rồi, đúng không?"
Chu Từ Thâm không trả lời, chỉ hỏi:
"Cần điều trị bao lâu?"
Giang Nguyên đáp:
"Chuyện này... thật sự không chắc chắn. Hiện tại kế hoạch điều trị vẫn chưa được xác định."
"Hai năm có đủ không?"
Giang Nguyên lắc đầu:
"Triệu chứng của cậu bé nghiêm trọng hơn trường hợp trước. Đó cũng là lý do tại sao chúng tôi không thể áp dụng cùng một kế hoạch điều trị. Tôi không thể đảm bảo nhiều điều, nhưng hai năm thì chắc chắn không đủ. Năm năm, mười năm, hoặc thậm chí lâu hơn nữa đều là bình thường."
Đôi môi Chu Từ Thâm mím chặt, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Giang Nguyên vội nói:
"Nhưng chuyện này cũng có xác suất. Hiện tại chúng tôi chưa tìm được điểm đột phá, nhưng nếu có, rất có thể sẽ có kỳ tích xảy ra."
Chu Từ Thâm nhìn anh:
"Triệu chứng nghiêm trọng hơn, nghĩa là gì?"
Nghe vậy, sắc mặt Giang Nguyên cũng trầm xuống, lông mày nhíu lại:
"Có người đã thay đổi công thức của loại thuốc dinh dưỡng gốc, dẫn đến việc... sau khi tiêm vào, bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn."
"Những người có quyền truy cập vào dữ liệu này đều là người trong phòng thí nghiệm của các cậu."
"Đúng là như vậy, nhưng tất cả dữ liệu và tài liệu liên quan đã bị hủy cách đây hai năm. Người trong phòng thí nghiệm thì nhiều, mỗi người đều có danh tiếng trong giới y khoa, không thể nghi ngờ ai mà không có bằng chứng."
Chu Từ Thâm im lặng, mặt không biểu cảm nhìn anh.
Giang Nguyên bị nhìn đến mức chột dạ, liền lảng tránh ánh mắt của Chu Từ Thâm.
Một lúc sau, Chu Từ Thâm mở miệng:
"Chuyện thứ hai, tôi muốn biết thời gian cụ thể của buổi họp gia tộc Giang gia."
"Chuyện này không được đâu."
Chu Từ Thâm nói:
"Có những điều tôi hỏi, cậu cũng không đủ can đảm để nói ra."
Giang Nguyên nói:
"Nhưng dù tôi có nói thời gian cho anh, anh cũng không vào được."
"Cậu không phải có thể vào sao?"
Giang Nguyên: "?"
Chu Từ Thâm nói:
"Chuyện thứ ba, đưa chúng tôi vào."
Giang Nguyên đứng dậy, từ chối một cách thẳng thừng:
"Chuyện này thực sự quá đáng rồi, thà anh g.i.ế.c tôi còn hơn."
"Vậy à?"
Chu Từ Thâm liếc nhìn Lâm Nam, người kia gật đầu rồi vẫy tay, lập tức có vài vệ sĩ tiến tới.
Giang Nguyên lại ngồi xuống ngay lập tức, nghiêm túc nói:
"Tôi nghĩ kỹ rồi, chuyện này cũng không phải là không thể bàn bạc. Chúng ta cùng lên kế hoạch chi tiết đi."
Đôi môi Chu Từ Thâm khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn Giang Nguyên giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Giang Nguyên nhắm mắt, quyết định buông xuôi:
"Cuối tuần sau, tại biệt thự cũ của Giang gia."
"Có những ai tham gia?"
"Tất cả những người trong gia tộc Giang, nhưng có đến cũng chẳng có gì thú vị. Người lớn tuổi thì bày vẽ kiểu cách, còn người trẻ tuổi thì ngồi không yên."
Ngón tay Chu Từ Thâm nhẹ gõ lên tay vịn ghế sofa, lạnh lùng hỏi:
"Giang Thượng Hàn cũng sẽ đến chứ?"
Giang Nguyên gật đầu:
"Anh ta hiện là gia chủ của Giang gia, dù không muốn, các trưởng lão cũng sẽ ép buộc anh ta phải đến."
Chu Từ Thâm hỏi:
"Buổi họp chủ yếu là làm gì?"
"Thờ cúng tổ tiên."
Chương 1242
Buổi họp gia tộc nửa năm một lần của Giang gia thực chất là tập hợp tất cả mọi người trong gia tộc lại và thực hiện các nghi lễ. Lễ cúng tổ tiên là phần quan trọng nhất và cũng là điều bắt buộc phải làm.
Thế hệ trẻ của Giang gia từ lâu đã không còn thích những thủ tục rườm rà này nữa, nhưng những người lớn tuổi vẫn tuân thủ theo gia quy, từng chi tiết nhỏ đều không được phép qua loa, mọi thứ phải được thực hiện thật cẩn thận.
Vì vậy, buổi họp gia tộc của Giang gia chưa bao giờ mang tính giải trí và tuyệt đối không cho người ngoài tham gia.
Sau khi Chu Từ Thâm rời đi, Giang Nguyên lau mồ hôi, nhanh chóng gọi điện cho Giang Thượng Hàn.
Anh nói:
"Chu Từ Thâm vừa đến tìm tôi."
Giang Thượng Hàn bình thản hỏi:
"Anh ta hỏi cậu những gì?"
Giang Nguyên ho khan:
"Chỉ... hỏi về tình trạng của đứa bé và một số chuyện không quan trọng lắm."
"Còn gì nữa?"
"Anh ta yêu cầu tôi đưa anh ta vào Giang gia vào Chủ nhật tuần sau."
Đầu dây bên kia, Giang Thượng Hàn không nói gì, Giang Nguyên chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn.
Giang Nguyên thăm dò:
"Hay là tôi tạm tránh đi, chỉ cần tôi không ở Giang Châu, anh ta không thể làm gì được tôi."
Giang Thượng Hàn nói:
"Không cần, cho dù không có cậu, anh ta chắc chắn vẫn sẽ tìm cách vào được Giang gia."
"Đúng vậy, nếu tôi đi thì ai sẽ giải quyết đống lộn xộn này đây."
"Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, khi đến ngày cúng tổ tiên, cậu chỉ cần đưa anh ta vào Giang gia."
Giang Nguyên trầm ngâm một lúc:
"Anh định nói hết mọi chuyện cho anh ta sao?"
Giang Thượng Hàn đáp:
"Tôi chỉ làm theo quy tắc. Còn những chuyện khác không liên quan đến tôi."
Giang Nguyên: "..."
Quả là cao tay, bậc thầy trốn trách nhiệm. Ngay cả ông cụ Giang còn phải ngả mũ khen ngợi.
Ngay sau đó, giọng của Giang Thượng Hàn lại vang lên:
"Tin tức cậu rời khỏi Giang Châu đã truyền đến tai một số người rồi. Mấy ngày tới đừng gây chuyện, cứ ở trong phòng thí nghiệm, đợi đến ngày cúng tổ tiên rồi hãy nói."
"Hiểu rồi, tôi sẽ về ngay."
Sau khi cúp máy, Giang Nguyên vội vàng tắm rửa rồi quay trở lại phòng thí nghiệm.
...
Tại khách sạn, Nguyễn Tinh Vãn gọi điện cho Nguyễn Thầm. Cô không giấu diếm gì cả, chỉ nói rằng đứa nhỏ đang bị bệnh, cô và Chu Từ Thâm đưa cậu đi khám bác sĩ.
Tuy nhiên, cô không nói rõ tình hình, chỉ bảo rằng chưa biết bao giờ sẽ trở về.
Nguyễn Thầm biết cô không muốn nói nhiều, nên không hỏi thêm gì.
Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô nghĩ đó là nhân viên khách sạn mang bữa tối đến.
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy, mở cửa, nhưng thấy mấy người đàn ông lạ mặt đứng ở bên ngoài.
Người đàn ông đứng đầu nói:
"Mời cô theo chúng tôi đi một chuyến."
Nguyễn Tinh Vãn lùi lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa:
"Các người là ai?"
Người đàn ông đáp:
"Cô không cần biết."
Khi họ định tiến tới, Nguyễn Tinh Vãn liền rút điện thoại ra:
"Cứ tiến thêm bước nữa tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát không có lợi cho cô đâu."
"Với mấy người, dường như cũng không phải là điều dễ chịu."
Đúng lúc nhóm người định hành động, quản lý khách sạn nhận được tin liền vội vàng chạy tới:
"Các vị, có chuyện gì xảy ra vậy? Nếu có vấn đề gì, các vị có thể trực tiếp nói với tôi."
Người đàn ông đáp:
"Ông chủ của chúng tôi muốn mời cô ấy về nhà làm khách."
Nguyễn Tinh Vãn lạnh lùng nói:
"Tôi không quen biết mấy người, cũng không biết ông chủ của mấy người là ai, dựa vào đâu mà tôi phải đi?"
Quản lý khách sạn có vẻ đã nhận ra thân phận của người đàn ông, liền nhanh chóng bước tới hòa giải:
"Chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm..."
Người đàn ông ngắt lời, nhìn thẳng vào Nguyễn Tinh Vãn:
"Vài ngày trước, Chu tổng đã đưa tiểu thư nhà chúng tôi đi, khiến cô ấy cả đêm không về, chẳng lẽ đó cũng là một sự hiểu lầm sao?"
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy hơi sững sờ, vài ngày trước, lúc nào chứ?