Sau khi ra khỏi văn phòng, Nguyễn Tinh Vãn xuống cửa hàng tiện lợi mua vài thứ. Khi quay trở lại phòng bệnh, cô thấy Chu Từ Thâm và trợ lý của William đã có mặt bên trong.
Nghe thấy họ đang bàn về chuyện công ty, cô lặng lẽ đóng cửa lại và ngồi trên ghế bên ngoài chờ đợi.
Cô mở điện thoại, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của cậu bé, mắt cô lại đỏ lên. Từng giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại.
Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cố nuốt nước mắt vào trong.
Lúc này, có người nắm lấy đôi tay cô, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Em xem tin tức rồi à?”
Nguyễn Tinh Vãn mở mắt, thấy Chu Từ Thâm không biết từ lúc nào đã ra ngoài, đang ngồi xổm trước mặt cô.
Cô cúi đầu, khẽ gật đầu:
“Em không thể liên lạc được với Giang Nguyên và dì Hứa, em sợ…”
Chu Từ Thâm khẽ véo mũi cô đỏ ửng:
“Sợ gì chứ, chẳng phải có anh ở đây sao.”
Nguyễn Tinh Vãn sững sờ, trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ:
“Anh…”
“Sau khi Giang gia xảy ra chuyện, họ đã được đưa đến nơi an toàn.”
“Nhưng chẳng phải con đang điều trị ở phòng thí nghiệm sao? Giang Thượng Hàn gặp chuyện, bên phòng thí nghiệm thì sao?”
“Bọn họ hiện tại đều rất an toàn, chỉ là do nhiều người quá nên mục tiêu quá lớn, tạm thời không thể đưa họ ra khỏi Giang Châu. Đừng lo, được không?”
Nguyễn Tinh Vãn nghẹn ngào nói:
“Nhưng em gọi cho Giang Nguyên và dì Hứa đều không liên lạc được.”
Chu Từ Thâm nói:
“Đó là vì rất nhiều người đang tìm họ. Đến tối, anh sẽ liên lạc với họ, được không?”
Nguyễn Tinh Vãn lau nước mắt trên mặt:
“Em hiểu rồi.”
Chu Từ Thâm nhìn cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau nỗi buồn, trong lòng mềm nhũn, liền cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô:
“Khóc cũng đáng yêu đến vậy.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cô vừa định đẩy anh ra thì tay đã bị anh giữ lại.
Chu Từ Thâm khẽ cười, chậm rãi rút lui:
“Vừa nãy em đi đâu thế?”
Giọng cô vẫn còn nghẹn ngào, khẽ đáp:
“Xuống dưới mua chút đồ.”
“Em đã ăn gì chưa?”
“Chưa…”
Chu Từ Thâm nói:
“Vậy đứng lên nào, anh đưa em đi ăn.”
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn vào phòng bệnh:
“Nhưng bác sĩ bảo ông ấy cần nghỉ ngơi nhiều…”
“Yên tâm, chỉ là báo cáo công việc đơn giản, sẽ xong ngay thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, không nói gì thêm và đi theo anh.
Chu Từ Thâm hỏi:
“Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“William đã tỉnh rồi, em có thể yên tâm. Chúng ta ra ngoài ăn nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Được.”
Chu Từ Thâm có vẻ hơi ngạc nhiên vì cô lại phối hợp như vậy, liền quay sang nhìn cô, khẽ nhướn mày.
Cảm nhận được ánh nhìn của anh, Nguyễn Tinh Vãn chỉnh lại tóc và nghiêm túc nói:
“Em thấy anh bị đuổi ra ngoài thật tội nghiệp. Anh nói gì thì em nghe nấy.”
Chu Từ Thâm im lặng vài giây rồi nói:
“….........Ai nói với em là anh bị đuổi ra ngoài?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Chẳng phải chuyện này rõ ràng ai cũng ngầm hiểu rồi sao?”
Chương 1374
Nam Thành.
Khi Nguyễn Thầm đến studio, Giang Sơ Ninh vẫn chưa hề hay biết về những chuyện xảy ra ở Giang Châu.
Cô cố nén sự phấn khích, vui vẻ vẫy tay chào Nguyễn Thầm, rồi nhanh chóng trở lại làm việc khi có khách đến thanh toán.
Đến khi Bùi Sam Sam qua, studio cũng vừa tiễn nhóm khách cuối cùng.
Bên ngoài trời đã dần tối, một màu xám xịt.
Nguyễn Thầm nói:
“Đi thôi, để em đưa hai người về.”
Giang Sơ Ninh nhìn cậu rồi lại nhìn Bùi Sam Sam, tò mò hỏi:
“Có phải chị Tinh Vãn về rồi không? Chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn tối chứ?”
Bùi Sam Sam lắc đầu:
“Tinh Tinh vừa gọi điện cho chị nói rằng bên Giang Châu đã xảy ra chuyện. Em có muốn gọi về hỏi xem nhà em có ổn không?”
Giang Sơ Ninh sững sờ:
“Giang Châu? Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Thầm lấy điện thoại ra, mở tin tức và đưa cho cô.
Giang Sơ Ninh vội vàng nhận lấy, nhìn thấy nội dung trên đó thì sắc mặt trở nên tái nhợt, tay cầm điện thoại run rẩy, miệng mở ra nhưng mãi không nói thành lời.
Dù cô cũng không thích mấy ông chú, ông bác đó, cảm thấy họ quá cổ hủ, cứng nhắc, không biết thích nghi.
Nhưng dù gì đi nữa, họ cũng là những người đã chứng kiến cô lớn lên.
Cô không thể nào chấp nhận được việc họ bị g.i.ế.c hại trong một đêm.
Mà người thực hiện lại là… là…
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, Bùi Sam Sam khẽ hỏi:
“Trong số đó có người thân của em không?”
Một lúc sau, Giang Sơ Ninh mới bừng tỉnh, lắp bắp nói:
“Không… không… em phải gọi điện cho ba em.”
Vừa nói, cô vừa vội vàng lấy điện thoại ra từ túi.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới được kết nối, Giang Sơ Ninh nhanh chóng nói:
“Ba, ba…”
Giang Cảnh Nghiêu ngắt lời cô:
“Bây giờ con phải ở lại Nam Thành, bất kể ai đến đón con về Giang Châu, đều không được về, hiểu chưa?”
Giang Sơ Ninh ngơ ngác đáp lại, lắp bắp nói:
“Con… con biết rồi. Ba và cụ nội vẫn ổn chứ?”
“Chúng ta vẫn ổn.”
Bên kia, giọng nói của Giang Cảnh Nghiêu dường như có vẻ rất ồn ào, ông nhắc nhở lần nữa:
“Đừng tin bất kỳ ai trong Giang gia. Nhớ đấy, bất kỳ ai cũng không được tin.”
Nói xong, ông vội vàng cúp máy.
Giang Sơ Ninh cầm điện thoại, cả người ngây ngốc.
Cô đã sống hai mươi năm, luôn được bảo vệ rất tốt, ngày ngày không thiếu thứ gì, chưa từng phải đối mặt với biến cố lớn như thế này.
Bùi Sam Sam vỗ nhẹ vai cô:
“Chúng ta về thôi.”
Khi họ rời khỏi studio, Trần Bắc vẫn luôn bám theo phía sau họ.
Sau khi đưa họ về đến căn hộ, Nguyễn Thầm không rời đi mà ở lại phòng khách nhà Nguyễn Tinh Vãn.
Dưới lầu, Trần Bắc gọi điện cho Chu Từ Thâm:
“Chu tổng, tình hình bên Nam Thành vẫn bình thường.”
Chu Từ Thâm đáp:
“Tăng thêm người theo dõi họ, đừng chủ quan.”
“Vâng.”
…