Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại, khẽ gật đầu chào anh:
“Chào anh Chung.”
Chung Văn Bác nói:
“Nếu cô Nguyễn là bạn của Sam Sam thì không cần khách sáo vậy đâu, cứ gọi tôi Văn Bác là được rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn cười cười:
“Vậy anh cũng gọi tôi là Tinh Vãn nhé.”
Nhìn hai người họ lịch sự trao đổi qua lại, Bùi Sam Sam nói với Chung Văn Bác:
“Xin lỗi, tôi quên chưa nói với anh là Tinh Tinh đã về rồi. Hay là tối nay anh về trước…”
Chung Văn Bác nhã nhặn nói:
“Hay thế này đi, nếu cô… Tinh Vãn không phiền, tôi muốn mời cô ăn bữa tối để cảm ơn cô đã luôn quan tâm đến Sam Sam.”
Nguyễn Tinh Vãn liếc nhìn Bùi Sam Sam, thấy cô nàng lén lè lưỡi.
Nguyễn Tinh Vãn lại nhìn Chung Văn Bác, cười nói:
“Không cần khách sáo vậy đâu, phần lớn là Sam Sam chăm sóc tôi…”
Nói được nửa câu, cô ngừng lại:
“Chờ một chút, tôi gọi cuộc điện thoại.”
Chung Văn Bác lịch sự làm động tác mời.
Nguyễn Tinh Vãn xoay người đi về phía văn phòng.
Bùi Sam Sam nói với Chung Văn Bác:
“Anh ngồi tạm đây nhé, một lát nữa tôi sẽ ra.”
Chung Văn Bác mỉm cười ấm áp:
“Được, không vội.”
Bùi Sam Sam theo Nguyễn Tinh Vãn vào văn phòng, thấy cô đang cầm điện thoại liền đóng cửa lại, khẽ nói:
“Tinh Tinh, mình quên chưa nói với cậu, dạo này anh ấy ngày nào cũng đến đón mình, mỗi tối mình đều ăn tối cùng anh ấy.”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Cảm giác thế nào?”
Bùi Sam Sam nghĩ một lúc:
“Cũng khó nói, nhưng nhìn chung là tốt hơn trước nhiều, không còn thấy bài xích như lúc đầu nữa. Anh ấy thực sự là người tốt.”
Nguyễn Tinh Vãn nói với cô:
“Cậu đợi chút, mình gọi cho Chu Từ Thâm.”
“Ừ, cậu gọi đi, mình đi thu dọn đồ.”
“Được.”
Khi điện thoại kết nối, Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Tối nay anh về ăn cơm không?”
Chu Từ Thâm nói:
“Chắc là không kịp, em cứ về trước đi, không cần đợi anh.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Người… đối tượng xem mắt của Sam Sam đến đón cậu
ấy, muốn mời em cùng ăn tối. Nếu anh không về, em sẽ đi.”
Chu Từ Thâm đang lật giở tài liệu trước mặt, chỉ tập trung vào việc có người mời cô ăn tối, liền hỏi:
“Nam hay nữ?”
Nguyễn Tinh Vãn: “……”
Cô tức giận:
“Là đối tượng xem mắt của Sam Sam! Anh nói xem là nam hay nữ!”
Chu Từ Thâm khẽ cười, cắn nhẹ đầu lưỡi, gấp tài liệu lại rồi xoa xoa trán:
“Anh ta mời em ăn tối làm gì.”
“Có lẽ là muốn làm quen với bạn bè của Sam Sam để tiện gần gũi hơn. Sam Sam bảo anh ấy là người tốt, em cũng muốn kiểm chứng một chút.”
“Biết rồi, ăn xong thì về nhà.”
Nguyễn Tinh Vãn đáp lời, cô cũng không định trở thành “bóng đèn”.
Trước khi cúp máy, cô lại hỏi:
“Anh có về muộn lắm không?”
Chu Từ Thâm nói:
“Có một cuộc họp video, xong rồi sẽ về.”
Nguyễn Tinh Vãn chép miệng:
“Được rồi, anh làm việc đi.”
Cô không ngờ sau khi rời tập đoàn Chu thị, tưởng rằng anh sẽ có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng chỉ trong vòng một hai tháng, anh lại quay cuồng trong công việc bận rộn như cũ.
Kết thúc cuộc gọi, Nguyễn Tinh Vãn cất điện thoại, lấy túi xách rồi bước ra khỏi văn phòng.
Chương 1532
Vì Nguyễn Tinh Vãn đã trở về, Bùi Sam Sam đề nghị đi ăn lẩu, món mà cô đã thèm từ lâu.
Chung Văn Bác tất nhiên không có ý kiến gì, mọi chuyện đều theo ý của các cô.
Đến quán lẩu, nhân viên phục vụ mang thực đơn ra, Chung Văn Bác tự nhiên đưa cho Bùi Sam Sam.
Bùi Sam Sam chọn một vài món mà cô và Nguyễn Tinh Vãn thích ăn, sau đó hỏi anh:
“Anh muốn ăn gì?”
Chung Văn Bác nói:
“Tôi thế nào cũng được, em cứ chọn thoải mái.”
Bùi Sam Sam nhìn thực đơn rồi gọi thêm hai món nữa.
Dạo này ăn cùng với Chung Văn Bác, cô cũng biết sơ sơ anh thích ăn gì và không thích món gì.
Bùi Sam Sam đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ:
“Trước mắt thế này nhé, cảm ơn.”
Nhân viên nhẹ nhàng gật đầu:
“Quý khách muốn uống gì ạ?”
Bùi Sam Sam nói:
“Hai ly nước trái cây…”
Rồi quay sang nhìn Chung Văn Bác:
“Còn anh?”
Chung Văn Bác cười:
“Tôi cũng uống nước trái cây.”
Nhân viên phục vụ rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Anh không uống rượu à?”
Chung Văn Bác đáp:
“Tôi ít khi uống rượu lắm, tửu lượng cũng không tốt.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Vậy cũng tốt.”
Nguyễn Tinh Vãn trò chuyện đôi chút với Chung Văn Bác, anh trả lời rất khéo léo, có suy nghĩ và chiều sâu, quả thực không tệ.
Chẳng bao lâu, các món ăn lần lượt được mang ra.
Bùi Sam Sam khẽ nói:
“Được rồi, ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Lúc này, điện thoại của Chung Văn Bác reo lên, khi nhìn vào màn hình hiển thị, sắc mặt anh có chút thay đổi.
Bùi Sam Sam thấy vậy, dò hỏi:
“Có chuyện gì à?”
Chung Văn Bác tắt máy, để điện thoại ở chế độ im lặng và đặt úp xuống bàn:
“Không sao.”
Nhưng người ở đầu dây bên kia dường như không định từ bỏ, điện thoại trên bàn vẫn tiếp tục rung lên.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Chắc là có việc quan trọng đó, anh cứ nghe đi.”
Chung Văn Bác cầm điện thoại lên, nhíu mày, rồi đứng dậy nói với Bùi Sam Sam:
“Hai người cứ ăn trước, tôi sẽ quay lại ngay.”
Bùi Sam Sam gật đầu:
“Anh đi đi.”
Khi Chung Văn Bác rời đi, Nguyễn Tinh Vãn nhìn theo bóng anh rồi nói:
“Anh ấy có hay như vậy không?”
Bùi Sam Sam không mấy để tâm, vừa nhúng dạ dày bò vào nước lẩu vừa trả lời:
“Cũng có hai ba lần.”
Nguyễn Tinh Vãn thu hồi ánh mắt:
“Người yêu cũ à?”
“Chắc là vậy, khiến một người đàn ông có vẻ mặt như thế, ngoài người yêu cũ thì còn ai nữa.”
“Vậy cậu không hỏi anh ấy à?”
Bùi Sam Sam cười nhẹ, gắp miếng dạ dày bỏ vào bát Nguyễn Tinh Vãn:
“Mình hỏi chuyện đó làm gì, anh ấy cũng đâu có hỏi về quá khứ của mình. Anh ấy có nói một câu rất hay, ai cũng có quá khứ, chuyện đã qua thì để nó qua đi.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Cậu đúng là ngốc, rõ ràng là chưa qua, nếu anh ấy đang hẹn hò với cậu, thì phải dứt khoát với phía bên kia.”
Vừa rồi trò chuyện với Chung Văn Bác, cô còn có ấn tượng tốt, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Bùi Sam Sam uống một ngụm nước trái cây, nhìn vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, bỗng nói:
“Dù có xóa hết mọi liên lạc, nhưng nếu trong lòng vẫn không thể quên được, thì cũng không phải là dứt khoát thật sự.”
Nguyễn Tinh Vãn há miệng nhưng không biết phải nói gì.
Bùi Sam Sam không đi sâu vào chuyện người yêu cũ của Chung Văn Bác, không phải vì cô quá dễ dãi.
Mà là vì cô thực sự không bận tâm.
Hoặc có thể nói, trong lòng cô cũng có một người không thể quên.
Vì vậy, cô có thể đồng cảm với tình trạng của Chung Văn Bác.