Khi cô chuẩn bị đứng dậy để rời đi, Chu Từ Thâm đã cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn của anh vừa gấp gáp vừa mãnh liệt khiến Nguyễn Tinh Vãn không kịp chuẩn bị, suýt nữa không thở nổi.
Một lúc sau, anh mới buông cô ra, cho cô thời gian lấy hơi, nhưng trong đôi mắt đen láy của anh đã tràn ngập khát khao cháy bỏng.
Trước khi anh kịp hôn cô lần nữa, Nguyễn Tinh Vãn vội đưa tay lên che miệng anh, mặt đỏ đến tận mang tai:
“Về nhà!”
Ở đây không biết có gắn camera hay không, thật quá mất mặt mà.
Chu Từ Thâm khẽ nhếch môi, ghé sát tai cô thì thầm:
“Về nhà rồi, tôi muốn thế nào cũng được?”
Nguyễn Tinh Vãn không thèm đáp, nhanh chóng đứng dậy khỏi người anh, chỉnh lại quần áo và xách túi ra ngoài.
Chu Từ Thâm một tay đút túi quần, nhàn nhã theo sau cô.
Khi họ về đến Biệt thự Tinh Hồ, trời đã gần một giờ sáng.
Cảm thấy cơ thể toàn mùi rượu, Nguyễn Tinh Vãn cầm đồ để thay và bước vào phòng tắm.
Cô vừa cởi đồ xong, cửa phòng tắm bất ngờ mở ra.
Chu Từ Thâm dựa vào khung cửa, tay cầm món đồ nhỏ bằng vải:
“Em quên mang cái này.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Tên đàn ông đáng ghét!
Cô cầm khăn tắm bên cạnh ném về phía anh, nhưng anh dễ dàng né được.
Anh bước vào với dáng đi ung dung, chậm rãi nói:
“Không cần khách sáo với tôi.”
Hơi nước nhanh chóng bao phủ cả phòng tắm, bầu không khí trở nên mờ ảo, đầy sự ám muội và vấn vương.
Nguyễn Tinh Vãn bị anh ép vào góc tường, không còn đường thoát.
Sau khi tắm xong, cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cơ thể vẫn đẫm mồ hôi, nằm dài trên giường, không muốn động đậy.
Chu Từ Thâm cúi xuống, khẽ cắn vào tai cô:
“Quà sinh nhật của tôi đâu?”
Cảm giác nhột nhột khiến Nguyễn Tinh Vãn né người nhưng không thoát, cô nói:
“Tôi còn chưa nghĩ ra mua gì. Anh muốn gì không?”
Chu Từ Thâm cười đầy ẩn ý:
“Muốn à? Nhiều lắm.”
Nguyễn Tinh Vãn có cảm giác chẳng phải lời tốt đẹp gì, cô xoay người, dùng tay chặn n.g.ự.c anh:
“Anh… anh đừng nói nữa, để tôi nghĩ đã.”
Chu Từ Thâm chống tay hai bên cô, cúi xuống nhìn cô chăm chú:
“Em muốn có con không?”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn sững sờ, không hiểu sao anh lại nhắc đến chuyện này.
Cô im lặng vài giây rồi nói:
“Bác sĩ đã nói khả năng không cao.”
Chu Từ Thâm đáp:
“Cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Cô suýt chút nữa đã buột miệng chửi thề.
Nếu không phải vì hôm nay là sinh nhật anh, chắc cô đã "chúc mừng" anh mấy câu rồi.
Trong đôi mắt đen của Chu Từ Thâm ánh lên vẻ thích thú. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô:
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ có con.”
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, hỏi:
“Anh thực sự muốn à? Nếu anh muốn, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện hỏi bác sĩ cách điều trị, cho dù phải uống thuốc hay tiêm. Nếu thật sự không thể có, vậy anh tìm người khác mà sinh đi!”
Chu Từ Thâm: “...”
Chương 1140
Anh không vui nói:
“Em đang nghĩ gì vậy, tôi không có ý đó.”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Vậy anh có ý gì?”
Chu Từ Thâm đáp:
“Con cái là chuyện thuận theo tự nhiên. Em càng kỳ vọng, có thể càng không đến. Ngược lại, nếu không đặt nặng hy vọng, đôi khi lại đến bất ngờ.”
Nguyễn Tinh Vãn cạn lời:
“Có ai nói như anh không cơ chứ.”
Chu Từ Thâm nhướn mày:
“Tôi nói không đúng sao?”
“Đúng, đúng, anh nói cái gì cũng đúng.”
Nguyễn Tinh Vãn động đậy, muốn thoát khỏi vòng tay anh:
“Buồn ngủ quá, tôi phải ngủ rồi.”
Chu Từ Thâm giữ lấy cổ tay cô:
“Nếu em thấy tôi nói đúng, không phải nên thực hiện hành động sao?”
Nguyễn Tinh Vãn lười vạch trần ý đồ của anh.
Tên đàn ông này làm bao nhiêu lời mở đầu, rốt cuộc chỉ để nói ra điều này thôi.
“Anh hôm nay đã hai lần rồi, tôi........…”
Chưa kịp nói hết, cô đã bị anh hôn ngấu nghiến.
Sau khi kết thúc lần cuối cùng, đã là ba giờ sáng.
Nguyễn Tinh Vãn kiệt sức, vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Chu Từ Thâm kéo chăn đắp cho cô, cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.
Anh châm một điếu thuốc, gọi cho Trần Bắc:
“Thế nào rồi?”
“Vẫn không chịu khai bất cứ điều gì.”
Chu Từ Thâm nhếch mép lạnh lùng:
“Thế thì mặc kệ hắn ta. Chú ý bên phía Chu gia. Lão già kia chắc chắn sẽ cảnh giác và có thể sẽ chuyển người đi. Hễ có động tĩnh, báo ngay cho tôi.”
“Vâng.”
Sau một thoáng ngập ngừng, Trần Bắc nói thêm:
“Đúng rồi, Chu tổng, về nữ streamer kia, đã có thông tin. Bạn cô ta nói trước khi rời Nam Thành, cô ta thường xuyên gặp một người đàn ông. Tôi đã kiểm tra camera tại quán cà phê họ hay đến. Người đàn ông đó tên là Tô Mộc, người Giang Châu, đến Nam Thành cách đây ba tháng, làm trong lĩnh vực kinh doanh rượu và thuốc lá. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Nhưng thông tin của hắn ta là giả. Tôi theo dõi hành tung, hắn ta cũng mất tích sau khi đến Giang Châu. Khả năng hắn ta là người Giang Châu là thật.”
Chu Từ Thâm nheo mắt, giọng lạnh lùng:
“Tất cả dấu vết đều chỉ về Giang Châu. Chuyện này thú vị đấy.”
Trần Bắc tiếp lời:
“Kể từ khi ông cụ Giang gia qua đời, Giang Thượng Hàn đã tiếp quản gia tộc. Họ không có lý do hay động cơ gì để đến Nam Thành khuấy động mọi thứ.”
“Không cần biết có liên quan hay không. Nếu có kẻ muốn dẫn tôi đến Giang Châu, tôi sẽ tìm cơ hội đến đó.”
“Chu tổng, tôi nghe nói Giang Thượng Hàn là kẻ rất tàn nhẫn và chưa bao giờ lộ diện. Nếu anh đi thẳng đến đó liệu có…”
Chu Từ Thâm phẩy tàn thuốc:
“Không cần vội, xử lý xong chuyện bên này đã.”
Trần Bắc hiểu ý:
“Tôi sẽ sắp xếp người sang trước.”
Chu Từ Thâm lạnh lùng nhắc nhở:
“Không được để ai phát hiện.”
Cúp máy, anh nhìn ra khung cảnh bên ngoài, gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc.
Những năm qua, ngoài việc nhổ bỏ thế lực của Chu gia cài cắm bên cạnh, anh dồn toàn bộ tâm sức vào việc điều hành công ty và mở rộng thị trường quốc tế.
Giang Châu cách xa Nam Thành, lại do Giang gia thống trị. Anh chưa từng đặt chân đến nơi đó. Còn về Giang Thượng Hàn, anh cũng chỉ nghe qua đôi chút.
Dập điếu thuốc, Chu Từ Thâm chuẩn bị vào phòng ngủ thì nhớ đến việc Nguyễn Tinh Vãn không thích mùi thuốc lá. Anh bèn vào phòng tắm, tắm rửa lần nữa.
Khi anh vừa nằm xuống giường, dù đang ngủ say, Nguyễn Tinh Vãn theo thói quen rúc vào lòng anh.
Thấy vậy, anh khẽ mỉm cười, vòng tay ôm cô vào lòng.
Đôi khi, những thói quen này cũng là điều tốt.
Ít nhất, nó chứng minh được rằng, cô không thể rời xa anh.