Chu Từ Thâm nghiêng đầu liếc cô một cái:
“Có chuyện gì?”
Bùi Sam Sam cười gượng hai tiếng:
“Chào buổi tối Chu tổng, anh về nhà à?”
Chu Từ Thâm không trả lời, ánh mắt nhìn cô đã đủ để biểu đạt rõ ràng rằng câu hỏi của cô ngớ ngẩn đến mức nào.
Nguyên nhân khiến Bùi Sam Sam ngập ngừng là vì cô nghĩ chuyện giữa Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm vốn là việc riêng của hai người, cô không nên nói nhiều. Hơn nữa, Nguyễn Tinh Vãn đã nói rõ ràng là họ không cãi nhau.
Nhưng… trạng thái của cô ấy mấy ngày nay thật sự khiến người khác lo lắng.
Bùi Sam Sam rơi vào mâu thuẫn.
Rất nhanh, thang máy dừng lại.
Chu Từ Thâm lại không bước ra ngay, chỉ nhìn cánh cửa thang máy mở rồi khép lại từ từ.
Anh lạnh nhạt hỏi:
“Có phải Nguyễn Tinh Vãn gặp chuyện gì không?”
“À?”
Nghe anh nhắc đến, Bùi Sam Sam thuận thế trả lời:
“À… cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là gần đây trạng thái của Tinh Tinh không được tốt, cô ấy gầy đi trông thấy. Cô ấy nói là nghỉ ngơi không tốt, nhưng tôi cảm thấy không giống lắm…”
Nói đến đây, Bùi Sam Sam lại lẩm bẩm:
“Trước đây, khi chuẩn bị tham dự tuần lễ thời trang, dù thức đêm làm bản vẽ thiết kế, cô ấy cũng không như thế. Giờ thì không tham gia tuần lễ thời trang nữa, lại còn uống thuốc điều tiết cơ thể, nhưng tình trạng dường như càng tệ hơn…”
Chu Từ Thâm hơi nhíu mày:
“Gì cơ?”
Bùi Sam Sam lập tức ngẩng đầu:
“À… ý tôi là, trạng thái của cô ấy không được tốt.”
“Câu sau đó.”
“Không đi tham dự tuần lễ thời trang nữa?”
Môi mỏng của Chu Từ Thâm mím lại, im lặng hai giây rồi nói:
“Câu sau nữa.”
Bùi Sam Sam cố nhớ lại, thử thăm dò:
“Uống thuốc điều tiết cơ thể?”
Giọng nói của Chu Từ Thâm mang theo vài phần lạnh lẽo:
“Từ khi nào?”
“Chắc… cũng một thời gian rồi.”
Bùi Sam Sam bắt đầu ngơ ngác. Chẳng lẽ Chu Từ Thâm không biết chuyện này?
Chu Từ Thâm hỏi tiếp:
“Cô từng gặp bác sĩ của cô ấy chưa?”
Bùi Sam Sam càng thêm mơ hồ:
“Tôi chưa gặp, thuốc gửi đến là từ bác sĩ bên Giang gia mà, Tinh Tinh nói đó là bác sĩ chính của con anh…”
Chu Từ Thâm không nói thêm, nhấn nút mở cửa thang máy rồi bước ra ngoài.
Bùi Sam Sam gãi gãi đầu. Xong rồi, có phải cô vừa lỡ lời không?
Cô đi đến trước cửa nhà mình, nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Chu Từ Thâm, vẫn thấy không yên tâm. Cuối cùng, cô quyết định đi đến cửa nhà họ, áp sát tai vào để nghe ngóng.
Chỉ mong là họ không cãi nhau.
Trong nhà.
Nguyễn Tinh Vãn vừa thái xong rau, chuẩn bị bật bếp thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô liếc nhìn ra ngoài bếp, nói với Chu Từ Thâm:
“Anh đi tắm trước đi, cơm còn một lúc nữa…”
Còn chưa kịp nói xong, Chu Từ Thâm đã bước tới trước mặt cô.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của anh, Nguyễn Tinh Vãn nhẹ giọng hỏi:
“Anh sao thế?”
Ánh mắt anh rơi vào gương mặt cô, nhìn thấy chiếc cằm nhỏ nhắn, chợt nhận ra rằng lời Bùi Sam Sam nói không sai. Cô gần đây đúng là gầy đi.
Anh đưa tay, áp bàn tay to lớn lên cổ cô, giọng nói trầm thấp:
“Không khỏe sao?”
Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người:
“Không… không có mà.”
Chu Từ Thâm nói:
“Thế sao em gầy đi?”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn theo phản xạ né tránh ánh mắt anh, không dám nhìn thẳng.
Chương 1594
Nguyễn Tinh Vãn cũng không rõ dạo này mình có gầy đi không, nhưng vì mỗi ngày đều phải uống thuốc đông y, cộng thêm nhiều chuyện rối ren khác, cô quả thực không có khẩu vị.
Vài giây sau, cô miễn cưỡng nghĩ ra một cái cớ:
“Em đang giảm cân mà, xem ra cũng có chút thành quả rồi, haha…”
Vừa nói, Nguyễn Tinh Vãn vừa đối diện với ánh mắt của Chu Từ Thâm. Khuôn mặt anh sắc nét, đôi môi mỏng hơi mím lại, không hề d.a.o động trước lời nói đùa của cô.
Thật đáng sợ.
Nguyễn Tinh Vãn đưa tay chọc chọc vào n.g.ự.c anh, nhỏ giọng làm nũng:
“Anh làm sao thế? Không ăn cơm à?”
Một lúc sau, Chu Từ Thâm mới chậm rãi lên tiếng:
“Trước đây em nói, có chuyện giấu anh. Nói xem nào.”
Nguyễn Tinh Vãn khựng lại, thu tay về:
“Vậy anh cũng đâu phải không có…”
“Anh đã nói hết cho em rồi, giờ đến lượt em.”
Nguyễn Tinh Vãn giật mình, cô quên mất chuyện này.
Cô xoay người, cầm lấy đĩa thức ăn:
“Cũng không phải chuyện gì to tát đâu, chẳng có gì giật gân hay kinh khủng cả. Chỉ là… chỉ là bây giờ em chưa muốn nói.”
Chu Từ Thâm giữ lấy cổ tay cô:
“Tại sao không đi tham gia tuần lễ thời trang?”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn im lặng hai giây, rồi mới quay lại nhìn anh:
“Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, thời gian gấp gáp, em không muốn làm bản thân mệt mỏi nên không đi…”
“Em nghĩ anh tin sao?”
Nguyễn Tinh Vãn thở dài, dáng vẻ như một kẻ tệ bạc:
“Nếu anh không tin, thì em cũng chẳng còn cách nào.”
Chu Từ Thâm rõ ràng không định đùa với cô, ánh mắt anh nghiêm nghị:
“Nói cho đàng hoàng.”
Đã rất lâu rồi Nguyễn Tinh Vãn không thấy anh nghiêm túc như vậy. Nếu chỉ vì chuyện cô không đi tham gia tuần lễ thời trang, anh không đáng phải tức giận đến thế.
Suy nghĩ một lát, Nguyễn Tinh Vãn chợt nhận ra điều gì:
“Có phải anh gặp Sam Sam rồi? Cậu ấy đã nói gì với anh?”
Chu Từ Thâm đáp:
“Đừng quan tâm cô ấy, em nói chuyện của em đi.”
Có lẽ dạo gần đây việc uống thuốc và tiêm thuốc đã khiến Nguyễn Tinh Vãn chịu nhiều đau đớn, lại thêm việc không ăn uống được làm tâm trạng cô luôn bức bối, khó chịu.
Giờ thấy anh nói năng và thái độ như vậy, cô lập tức bùng nổ. Ném thẳng đồ trong tay xuống, cô nói:
“Không ăn thì thôi, em cũng chẳng muốn nấu nữa!”
Nói xong, cô hất tay Chu Từ Thâm ra, đi thẳng về phòng ngủ.
Chu Từ Thâm nhìn theo bóng lưng cô, thái dương giật giật. Vừa định đi theo thì ánh mắt anh dừng lại ở thùng rác với những viên đá vụn, liền nhớ ra cái hộp mà cô giấu đi trước đó.
Anh khẽ nhíu mày, quay người mở tủ lạnh.
Ngoài một số trái cây và rau củ tươi, ở góc trong cùng có một chiếc hộp xốp màu trắng.
Về đến phòng ngủ, Nguyễn Tinh Vãn ngã xuống giường, nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy có một cảm xúc hỗn loạn đang chạy khắp lồng ngực, khiến tâm trạng cô lên xuống thất thường.
Trong lòng cô như có một ngọn lửa bốc cháy không ngừng.
Bực bội vô cùng.
Nguyễn Tinh Vãn kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, khi đang mơ màng, cô cảm nhận được có ai đó ôm lấy mình từ phía sau.
Dù trong mơ, cô vẫn nhớ mình đang giận. Cô lập tức đạp một phát, dịch người về phía trước.
Nhưng rất nhanh, người phía sau lại dán sát vào cô, ôm chặt hơn lúc trước. Đôi chân dài của anh ép lên người cô, khiến cô không thể động đậy.
Nguyễn Tinh Vãn bị tức đến tỉnh ngủ.
Cô không vui nói:
“Buông ra.”
Giọng nói trầm thấp của Chu Từ Thâm vang lên:
“Xin lỗi, là anh sai.”
Nguyễn Tinh Vãn hừ nhẹ:
“Anh mà cũng có lúc tự giác ngộ được thế sao?”
“Vừa rồi là thái độ anh không tốt, đừng giận nữa, bảo bối. Được không?”
Nguyễn Tinh Vãn vẫn không thèm để ý đến anh.
Chu Từ Thâm nói:
“Dậy ăn cơm đi.”
“Em không đói.”
“Anh đói.”
“Anh đói thì liên quan gì đến em.”
Không nói thêm, Chu Từ Thâm lập tức bế cô lên.