Khi cậu chơi mệt rồi, đã là 9 giờ rưỡi tối.
Nguyễn Tinh Vãn ôm cậu, bước vào phòng tắm tắm cho cậu.
Cậu nhóc ngồi trong bồn tắm, toàn thân trần truồng, cầm con vịt nhỏ trôi trong nước, hướng về phía Nguyễn Tinh Vãn và nói:
"Vịt vịt~"
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng chạm vào mũi cậu bé, cười cười rồi cầm lên một món đồ chơi nhỏ khác trong bồn tắm:
"Cái này thì sao?"
"Heo heo~"
Nguyễn Tinh Vãn lại hỏi:
"Con thích vịt hay là heo?"
Cậu nhóc cầm một món đồ chơi trong tay, rồi giơ tay phải lên, mắt nhắm lại và nói:
"Vịt vịt!"
Sau khi tắm xong cho cậu, Nguyễn Tinh Vãn mới nhận ra là khăn tắm để ở ngoài chưa lấy vào, cô quay đầu gọi:
"Chu Từ Thâm, đưa khăn tắm cho em."
Rất nhanh, Chu Từ Thâm cầm khăn tắm vào, phủ lên người cậu nhóc.
Nguyễn Tinh Vãn không khỏi cau mày:
"Anh nhẹ tay thôi."
Khi cô kéo khăn tắm xuống khỏi đầu cậu, cậu như phát hiện ra một điều gì mới mẻ, cười khúc khích.
Nguyễn Tinh Vãn lại đắp khăn lên, rồi kéo xuống.
Cậu nhó cười vui vẻ hơn cả lần trước, có vẻ như cậu rất thích chơi trò này.
Nhưng cậu vẫn còn trần truồng, Nguyễn Tinh Vãn sợ cậu bị cảm, không chơi lâu nữa, nhanh chóng lau khô nước trên người cậu, mặc đồ rồi ôm về phòng ngủ.
Khi cậu lên giường, dường như lại có sức sống, bò khắp giường, cuối cùng kéo áo của mình lên, che gần nửa mặt rồi lại kéo xuống, cười với Nguyễn Tinh Vãn.
Nguyễn Tinh Vãn nhận được tín hiệu từ cậu, nhưng vừa mới tắm xong, người cô cũng đầy mồ hôi.
Cô quay đầu nhìn về phía "thủ phạm":
"Anh chơi với con đi, em đi tắm."
Chu Từ Thâm nói:
"Đến giờ ngủ rồi mà chơi gì nữa."
Nói vậy, nhưng anh vẫn bước đến gần.
Nguyễn Tinh Vãn đưa ra yêu cầu cuối cùng:
"Đừng làm con khóc."
Chu Từ Thâm nghe vậy, mày hơi nhướn lên, nhỏ giọng nói:
"Anh chỉ làm em khóc thôi."
Nguyễn Tinh Vãn: "……"
Anh có vấn đề không vậy!!!
Chu Từ Thâm mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc.
Cậu nhóc vừa nhìn thấy anh, lập tức quay người, dùng m.ô.n.g quay lại anh rồi nhanh chóng bò đi.
Nguyễn Tinh Vãn lấy đồ ngủ từ trong vali ra, chuẩn bị tắm nhanh.
Trong khi tắm, cô lo lắng không biết Chu Từ Thâm có bắt nạt cậu nhóc không, nên cô tắm rất vội, chỉ mất hai ba phút liền ra khỏi phòng tắm.
Tuy nhiên, tình huống cô lo lắng không hề xảy ra.
Chu Từ Thâm ngồi trên sàn, với một góc chăn, mặt không biểu cảm đang chơi với nhóc con, trò chơi nhàm chán mà anh phải chơi một cách máy móc và lặp đi lặp lại.
Cảnh tượng này đầy gượng gạo, nhìn một hồi thật sự thấy buồn cười.
Nguyễn Tinh Vãn tiến lại gần, ôm lấy cậu nhóc, cố nhịn cười:
"Được rồi, anh đi tắm đi, em sẽ dỗ con ngủ."
Chu Từ Thâm đứng dậy:
"Nó ngủ ở đây sao?"
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Không biết đêm nay con có quấy không, thử xem thế nào, dì Hứa nói nếu con khóc giữa đêm thì ôm qua bên gì."
Chu Từ Thâm ngừng lại một chút, rồi đột nhiên tiến lại gần và nói:
"Nếu con khóc giữa đêm, chắc sẽ không liên quan đến anh."
Nguyễn Tinh Vãn: "……"
Chương 1488
Không lâu sau, cậu nhóc chơi mệt, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, rồi quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Chu Từ Thâm đối diện với ánh mắt của cô:
"Sao vậy?"
"Em đã nghĩ lại, những gì anh nói lúc nãy có lý."
Chu Từ Thâm khẽ cười, chuẩn bị bế cậu nhóc qua cho Hứa Nguyệt, nhưng ngay khi anh chuẩn bị hành động thì tiếng nói của Nguyễn Tinh Vãn lại vang lên—
"Vậy tối nay anh ngủ ở sofa đi."
Chu Từ Thâm: "……"
Nguyễn Tinh Vãn không cho anh cơ hội từ chối, cô trực tiếp ngồi xuống giường, tắt đèn.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ phủ lên mặt đất.
Cậu nhóc ngủ rất ngon, hơi thở đều đặn.
Không lâu sau, có vẻ như cậu bị nóng, kéo chăn ra khỏi người.
Nguyễn Tinh Vãn kéo góc chăn lại, đắp lên bụng cậu.
Cô cứ nằm như vậy, yên tĩnh nhìn cậu, cảm giác như chỉ cần ở bên cạnh thôi cũng đã đủ mãn nguyện rồi.
Nguyễn Tinh Vãn không biết mình ngủ từ lúc nào, cho đến khi tỉnh lại thì nghe thấy tiếng rên rỉ của cậu nhóc.
Cô theo phản xạ định ngồi dậy, nhưng chưa kịp làm gì, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay vươn ra từ phía sau, nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu nhóc và nói khẽ:
"Không được khóc."
Nguyễn Tinh Vãn: "……"
Cậu nhóc có vẻ như bị dọa sợ, hoặc là nhận ra có người bên cạnh, sau hai tiếng rên rỉ nữa, cậu quay người lại nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn sau đó lại tiếp tục ngủ.
Nguyễn Tinh Vãn im lặng vài giây, thầm cảm thán về mối quan hệ m.á.u mủ kỳ lạ này.
Đơn giản và thô bạo.
Nhưng mà có hiệu quả.
Không lâu sau, người ở phía sau lại nằm xuống, theo thói quen vòng tay ôm lấy eo cô.
Trong bóng tối, Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau, khi Nguyễn Tinh Vãn đang ngủ mơ màng, cô cảm thấy có thứ gì đó động đậy bên cạnh mình.
Cô từ từ mở mắt, thấy cậu nhóc đang ngồi trước mặt, cầm một món đồ chơi, tự chơi rất vui vẻ.
Khi thấy cô tỉnh dậy, cậu nhóc bỏ đồ chơi xuống, bò lại gần, ôm lấy mặt cô:
"Mẹ~"
Nguyễn Tinh Vãn ôm lấy cậu, hôn lên má cậu:
"Chào buổi sáng, con yêu."
Cậu nhóc cười khúc khích, như đang đáp lại lời cô.
Nguyễn Tinh Vãn biết cậu nhóc dậy sớm như vậy chắc chắn là đói, cô vừa định đứng dậy thì lại bị ai đó đè xuống giường.
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu thì thầm:
"Anh tiếp tục ngủ đi, con cần ăn rồi."
Chu Từ Thâm, giọng vẫn còn hơi mệt mỏi:
"Mấy giờ rồi?"
Nguyễn Tinh Vãn nằm giữa giường, bên phải là nhóc con, bên trái là Chu Từ Thâm, cô không biết điện thoại của mình để đâu rồi.
Cô nhìn ra ngoài, mặt trời vừa mới lên:
"Chắc là khoảng bảy, tám giờ."
Lúc này, cậu nhóc đang ngồi trước mặt cô, đột nhiên bò qua phía Chu Từ Thâm, vung tay lên, không chút ngần ngại vỗ vào mặt anh:
"Heo heo!"
Nguyễn Tinh Vãn: "……"
Chu Từ Thâm: "……"
Anh mở mắt, nhìn cậu nhóc trước mặt, trong mắt có chút tức giận.
Cậu nhóc có vẻ cảm nhận được nguy hiểm, lập tức quay người, bò lại phía Nguyễn Tinh Vãn và lao vào lòng cô.
Nguyễn Tinh Vãn cắn môi dưới, cố nhịn cười, ôm cậu nhóc rồi nhanh chóng xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.
Khi cửa phòng đóng lại, Chu Từ Thâm từ từ ngồi dậy, đầu lưỡi chạm vào khóe môi.
Nhóc con vỗ khá mạnh đấy.