Sau khi xử lý vết thương cho Giang Sơ Ninh xong, Nguyễn Tinh Vãn ném tăm bông vào thùng rác:
“Xong rồi, để chị đưa em về nhà nhé.”
“Nhưng em vẫn chưa hết giờ làm mà.”
“Không sao, hôm nay cho em nghỉ, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Giang Sơ Ninh vẻ mặt ủ rũ:
“Chị ơi, có phải chị nghĩ em rất vô dụng không? Không những chẳng làm được việc gì tốt, mà chỉ toàn gây phiền phức cho mọi người.”
Nguyễn Tinh Vãn cười cười, xoa đầu cô:
“Em dễ thương như vậy, sao chị lại thấy em vô dụng chứ? Chuyện hôm nay chỉ là một sự cố thôi mà. Vài ngày qua, em làm việc ở studio rất tốt đấy chứ.”
Giang Sơ Ninh cúi đầu, không nói gì, nhưng cô cũng khá hài lòng với những gì mình làm được trong mấy ngày nay.
Ngoại trừ hôm nay.
Một lát sau, cô nói tiếp:
“Vậy để em tự về cũng được, em biết đường mà.”
Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu:
“Được rồi, khi nào về đến nhà nhớ nhắn tin cho chị nhé.”
“Vâng ạ.”
Tiễn Giang Sơ Ninh ra đến cửa studio, nhìn cô đi xa dần, Nguyễn Tinh Vãn bước đến lề đường, tìm xe của Trần Bắc.
Trần Bắc nhanh chóng xuống xe:
“Cô Nguyễn.”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Anh biết chuyện vừa rồi không?”
Trần Bắc gật đầu:
“Người của chúng tôi vốn luôn theo sau cô Giang, nhưng lại trùng hợp bị lạc ở đèn đỏ. Đến khi họ qua được thì đã có người cứu cô Giang rồi. Thấy cô ấy có vẻ quen với người đó, họ không tiến lại gần.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, nói thêm:
“Người đó tên là Giang Vân Trục, chú hai của Giang Sơ Ninh. Theo lời ông ấy thì mới tới Nam Thành gần đây. Tôi nghĩ mục tiêu của ông ấy là Chu Từ Thâm, mọi người thử điều tra thêm nhé.”
Trần Bắc hơi ngạc nhiên, sau đó đáp lại ngay:
“Vâng, được rồi.”
“Giang Sơ Ninh đã về nhà, nhờ người theo dõi cô ấy chú ý hơn, đừng để xảy ra chuyện như hôm nay nữa.”
“Cô Nguyễn yên tâm, tôi đã dặn dò rồi.”
Quay về văn phòng, Nguyễn Tinh Vãn vừa ngồi xuống, Bùi Sam Sam đã bước đến hỏi:
“Ninh Ninh về rồi à?”
“Ừ, em ấy về rồi.”
“Chắc hôm nay em ấy cũng bị dọa sợ, về nghỉ ngơi một chút cho bình tĩnh.”
Nói xong, Bùi Sam Sam lại tiếp:
“Vậy mình không làm phiền cậu vẽ nữa, mình ra ngoài xem có việc gì cần giúp không.”
Bùi Sam Sam đi rồi, Nguyễn Tinh Vãn dựa vào ghế, xoa nhẹ thái dương, rồi lấy điện thoại ra, lật xem những bức ảnh mới nhất Giang Nguyên gửi về đứa nhỏ.
Trong ảnh, con cô trông rất khỏe khoắn, hồng hào hơn nhiều, cũng trông bụ bẫm, lớn hơn trước.
Xem từng bức ảnh, tâm trạng cô dần tốt lên.
Một lát sau, cô cảm thấy đã tràn đầy năng lượng trở lại, liền cầm bút lên và tiếp tục phác thảo.
Khoảng nửa tiếng sau, Giang Sơ Ninh nhắn tin báo đã về nhà an toàn.
Nguyễn Tinh Vãn trả lời tin nhắn rồi để điện thoại sang một bên.
Đến khi cô ngẩng đầu lên, ngoài trời đã tối đen còn mưa lất phất.
Nguyễn Tinh Vãn thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi văn phòng, thấy Bùi Sam Sam đang ngồi lười biếng trên sofa lật xem tạp chí. Nghe tiếng động, cô quay đầu nói:
“Tinh Tinh, cậu xong rồi à? Mọi người tan làm hết rồi, mình thấy cậu vẽ say mê quá nên không muốn làm phiền.”
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Đi thôi.”
Họ vừa bước ra khỏi studio thì điện thoại của Nguyễn Tinh Vãn vang lên, là cuộc gọi từ Giang Nguyên.
Nguyễn Tinh Vãn ra hiệu cho Bùi Sam Sam chờ một chút, rồi đứng dưới mái hiên nghe điện thoại.
Giang Nguyên nói:
“Tôi đã nắm được tình hình, nhưng có chút phức tạp. Cô tiện nghe điện thoại chứ?”
Chương 1300
Nguyễn Tinh Vãn ngồi trong xe, bên tai là tiếng mưa rơi liên tục.
Trong điện thoại, giọng nói của Giang Nguyên truyền đến.
Giang Vân Trục có một người bạn gái đã hẹn hò nhiều năm, lẽ ra họ đã kết hôn từ lâu, nhưng Giang gia không hài lòng với xuất thân của người phụ nữ đó và luôn tìm cách chia rẽ họ.
Tuy nhiên, Giang Vân Trục vẫn kiên quyết, nhất quyết không lấy ai khác ngoài người đó.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, ngay khi Giang gia bắt đầu nhượng bộ và sẵn sàng chấp nhận, Giang Vân Trục lại chia tay người phụ nữ đó.
Không lâu sau, có tin phụ nữ đó qua đời trong một tai nạn giao thông.
Từ đó, Giang Vân Trục cũng biến mất khỏi Giang gia.
Gia đình Giang Cảnh Nghiêu tuyên bố với bên ngoài rằng Giang Vân Trục và người phụ nữ đó đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn.
Không lâu sau đó, ba của Giang Cảnh Nghiêu và Giang Vân Trục, cũng là ông nội của Giang Sơ Ninh, ngã bệnh nặng, sau nửa năm chống chọi thì qua đời.
Trong Giang gia vẫn luôn có tin đồn rằng người phụ nữ đó tiếp cận Giang Vân Trục là vì quyền thế của Giang gia, nhưng khi không đạt được điều mình muốn từ ông, phụ nữ đó đã quyết định chia tay để tìm kiếm người khác.
Vì không chịu nổi, Giang Vân Trục đã dàn dựng vụ tai nạn để g.i.ế.c phụ nữ đó, sau đó vì quá xấu hổ không dám ở lại Giang gia nên lặng lẽ rời khỏi Giang Châu.
Giang gia, để tránh điều tiếng từ bên ngoài, đã tuyên bố ông ấy đã chết.
Giang Nguyên nói:
“Mặc dù họ nói như vậy, nhưng tôi thấy chuyện này có vẻ khó tin.”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Tại sao?”
“Ông cụ Giang là một người có quyền lực ngang với gia chủ Giang gia. Tuy khi đó gia chủ vẫn là ông nội của giang chủ hiện tại, nhưng vị thế của Giang Cảnh Nghiêu và Giang Vân Trục trong gia tộc cũng rất đáng gờm. Nếu người phụ nữ đó thực sự đến vì quyền lực, thì ở thời điểm đó, người phụ nữ đó khó có thể tìm được người phù hợp hơn Giang Vân Trục.”
“Nhưng chẳng phải anh nói họ đã bên nhau nhiều năm, và gia đình Giang Vân Trục luôn phản đối sao?”
“Đúng vậy, nhưng khi ba của Giang Vân Trục bắt đầu chấp nhận, họ lại chia tay vào lúc đó, điều này càng không hợp lý.”
Nguyễn Tinh Vãn nắm điện thoại, im lặng, cảm thấy lời Giang Nguyên nói rất có lý.
Cô cảm thấy toàn bộ sự việc này dường như ẩn chứa điều gì đó bí ẩn.
Giang Nguyên tiếp lời:
“Tôi đã hỏi Giang Thượng Hàn. Đây là một bí mật của Giang gia, được cụ Giang và gia chủ che giấu. Do đó, hầu như không ai biết rõ tình hình, có lẽ chỉ những người trong cuộc mới nắm rõ.”
“Ngay cả Giang Thượng Hàn cũng không biết sao?”
“Phải, chuyện này do các bậc tiền bối của Giang gia giữ kín, và đã trôi qua nhiều năm, rất khó để điều tra. Nhưng cô yên tâm, nếu có tin gì,tôi sẽ báo lại cho cô.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: “Được.”
Cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống.
Bên cạnh, Bùi Sam Sam không kìm được, cảm thán:
“Gia tộc lớn đúng là khác biệt, chuyện gì cũng rối rắm và phức tạp, lại còn đầy những tình tiết ly kỳ.”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng không đáp, lái xe đi tiếp.
Khi xe vừa đến dưới chung cư, trời đổ mưa càng nặng hạt hơn.
Ra khỏi thang máy, Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Sam Sam, cậu về nghỉ ngơi trước đi, mình qua thăm Giang Sơ Ninh.”
“Được, có gì gọi mình nhé.”