Tuy nhiên, phía đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, biết rằng khách sạn có hệ thống giám sát, vì vậy trước khi vào vùng giám sát, họ giả mạo thành nhân viên của Quý thị để có lý do kiểm tra trước khi vào phòng trưng bày. Và khi đã đến khách sạn, nhân viên của Thành Quang liền không nghi ngờ gì.
Đúng trong lúc này, họ đã lén đổi chỗ bộ trang sức của Nguyễn Tinh Vãn.
Họ nghĩ rằng hành động của mình đã hoàn hảo, nhưng bất kỳ hành động nào cũng luôn có sơ hở.
Hệ thống giám sát vừa ghi lại được hình ảnh một người đàn ông đưa hộp trang sức cho một người khác, mặc dù người thứ hai không xuất hiện trên camera, nhưng Nguyễn Tinh Vãn đã bị vu oan, điều này quá rõ ràng.
Cuối cùng, Quý Hoài Kiến nói:
"Ngoài ra, tôi và Cô Nguyễn là bạn bè từ nhiều năm qua, cô ấy không phải là người như những gì một số người nói xấu. Đối với những kẻ tung tin đồn xấu một cách cố ý, Quý thị sẽ theo đuổi trách nhiệm pháp lý."
Mọi người không ngờ rằng câu chuyện này lại có một sự thay đổi lớn như vậy.
Ai có thể ngờ rằng một nhà thiết kế nhỏ bé của Thành Quang lại là bạn của thiếu gia Quý.
Trong đám đông, Quý lão gia nổi giận, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rời khỏi hội trường.
Một vở kịch cuối cùng đã chấm dứt.
Quý Hoài Kiến đi đến gần Nguyễn Tinh Vãn:
"Tinh Vãn, anh đưa em về." Nguyễn Tinh Vãn lên tiếng:
"Thực ra anh không cần phải làm như vậy đâu."
Quý Hoài Kiến nói:
"Trước đây là do anh không bảo vệ được em, nên anh đã mất em mãi mãi, bây giờ anh chỉ làm những gì có thể."
Nguyễn Tinh Vãn cũng không biết nên nói gì nữa, cô bỗng nhớ ra điều gì, quay lại nhìn xung quanh:
"Còn Chu An An đâu?"
Theo lý mà nói, Quý Hoài Kiến đã giúp cô làm sáng tỏ, không lý do nào Chu An An lại im lặng như vậy. "Người của anh đang coi chừng cô ấy, yên tâm đi, cô ấy sẽ không làm phiền em được nữa đâu."
Quý Hoài Kiến nói
"Chúng ta đi thôi, anh sẽ đưa em ra ngoài."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, trong hoàn cảnh như này, có lẽ cô không thể ra ngoài một mình.
Cô đi cùng Quý Hoài Kiến, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lạnh lùng ở góc phòng.
Sau khi họ rời đi, Lâm Tri Ý nói:
"Thật không ngờ cô Nguyễn lại quen biết với Hoài Kiến, trước đây em còn nhờ cô ấy thiết kế quà cưới cho An An, thật là trùng hợp quá."
Chu Từ Thâm liếc sang cô ta một cái, ánh mắt không rõ ràng.
Lâm Tri Ý mỉm cười chống lại tầm mắt anh: "Sao vậy?"
"Diễn xuất của cô còn tốt hơn tôi tưởng."
Lâm Tri Ý dừng lại một chút, biết anh đang nói về chuyện trong phòng nghỉ lúc nãy, mỉm cười nói: "Đóng vai đương nhiên phải làm cho trọn vẹn, nếu quá giả thì chẳng phải sẽ bị người ta phát hiện sao."
Chu Từ Thâm cười nhạt, không nói gì.
Lâm Tri Ý lại nói: "Từ Thâm, thật ra em cũng không hoàn toàn là đang đóng kịch, những gì em nói đều là nghiêm túc, chuyện kết hôn, anh hãy suy nghĩ đi."
Chu Từ Thâm ngửa đầu uống hết ly champagne trong tay, đặt ly trống xuống bên cạnh: "Kịch đã diễn xong, tôi đi đây."
Lâm Tri Ý nhìn bóng lưng của anh, dần dần thu hồi nụ cười trên khuôn mặt
...................................
Trong phòng nghỉ ngơi, Chu An An đang ầm ĩ gào thét đập cửa.
"Lũ khốn mấy người, vậy mà lại dám nhốt tôi ở đây, có tin tôi sẽ g.i.ế.c mấy người các ngươi không? mau thả tôi ra"
Cô ta cứ điên cuồng gào thét như vậy trong vòng 20 phút, ngoài cửa có người nói:
''Chu tiểu thư, đây là ý của thiếu gia nhà chúng tôi, đợi sau khi anh ấy xử lí xong công việc, rất nhanh sẽ tới đây đón cô, xin cô hãy đợi ạ. "
Danh Sách Chương: