"Sao lại có chuyện như vậy?"
Nhân viên lắc đầu:
"Tôi cũng không rõ chi tiết, chỉ là nghe bà chủ kể lại."
Giang Sơ Ninh định nói thêm điều gì đó thì phía sau bỗng có tiếng một người đàn ông:
"Ninh Ninh, cô Nguyễn?"
Giang Sơ Ninh quay đầu lại:
"Chú Hai..."
Giang Vân Trục nhìn cô:
"Sao lại khóc rồi?"
Giang Sơ Ninh lúc này mới chợt nhận ra khóe mắt cô ướt ướt, khẽ lau đi và nói nhỏ:
"Cháu vừa nghe xong câu chuyện về chiếc nhẫn này, thật sự quá cảm động."
Giang Vân Trục mỉm cười:
"Quả nhiên vẫn còn là một cô bé."
Bên cạnh, Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi từ từ quay đầu:
"Chào ngài Giang."
Giang Vân Trục thấy mắt cô hơi đỏ, liền hỏi:
"Cô Nguyễn cũng bị câu chuyện này làm xúc động sao?"
Nguyễn Tinh Vãn khẽ cười, không trả lời thẳng vào câu hỏi.
Nhân viên khẽ cúi chào họ rồi đứng sang một bên.
Giang Sơ Ninh hỏi:
"Chú Hai, sao chú lại ở đây?"
Giang Vân Trục đáp:
"Chú nghe nói hôm nay có triển lãm trang sức, nên ghé qua xem thử, không ngờ lại gặp các cháu."
Nói xong, Giang Vân Trục nói tiếp:
"Chú vừa mới đến thôi, cùng đi dạo nhé?"
Giang Sơ Ninh gật đầu:
"Dạ được ạ."
Giang Vân Trục làm động tác mời, để Nguyễn Tinh Vãn và Giang Sơ Ninh đi phía trước.
Trong suốt thời gian sau đó, Nguyễn Tinh Vãn luôn có vẻ mất tập trung, không mấy hứng thú với những món trang sức được trưng bày.
Bất chợt, một nhân viên đi ngang vô tình va vào cô.
Nguyễn Tinh Vãn theo quán tính ngã sang bên cạnh, lúc này có người đỡ cô:
"Cô Nguyễn, không sao chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn giật mình lấy lại ý thức, nhanh chóng đứng vững:
"Cảm ơn, tôi không sao."
Giang Vân Trục thu lại tay đang lơ lửng giữa không trung:
"Tôi thấy cô Nguyễn có vẻ không được khỏe, là do không khí trong này quá ngột ngạt sao?"
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Vậy tôi ra ngoài trước, nhờ ngài chăm sóc Ninh Ninh giúp."
"Cô Nguyễn đừng khách sáo, chăm sóc Ninh Ninh vốn là việc tôi nên làm."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu, nói một câu với Giang Sơ Ninh rồi nhanh chóng bước ra khỏi triển lãm.
Ra đến bên ngoài, ánh nắng chói chang khiến cô không khỏi nheo mắt.
Nguyễn Tinh Vãn đứng tại chỗ một lúc, muốn tìm chỗ mua nước nhưng phát hiện xung quanh chẳng có cửa hàng tiện lợi hay siêu thị nào, chỉ có thể lái xe ra ngoài.
Nhìn đồng hồ, cô quyết định đợi Giang Sơ Ninh ra rồi tính.
Cô vừa tìm một chỗ ngồi thì Giang Vân Trục cũng đi ra và tiến về phía cô.
Phía sau ông ta còn có một nhân viên của triển lãm.
Giang Vân Trục nói:
"Cô Nguyễn, thấy đỡ hơn chưa?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Tôi thấy khá hơn nhiều rồi."
Giang Vân Trục nói thêm:
"Tôi đã nhờ nhân viên bên trong lấy giúp một ly nước ấm."
Nói rồi, nhân viên phía sau Giang Vân Trục tiến lên, đặt khay nước trước mặt Nguyễn Tinh Vãn.
Nguyễn Tinh Vãn do dự một chút rồi mới cầm lên:
"Cảm ơn."
Sau khi nhân viên rời đi, Nguyễn Tinh Vãn uống một ngụm nước:
"Còn Ninh Ninh thì sao..."
"Ninh Ninh không còn là trẻ con nữa, cô Nguyễn không cần lo lắng."
Chương 1326
Nguyễn Tinh Vãn cầm cốc nước, không nói gì thêm.
Giang Vân Trục nhìn vào chiếc ghế dài và hỏi:
"Cô Nguyễn có phiền nếu tôi ngồi ở đây không?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Mời ngài ngồi, đây vốn là ghế công cộng mà."
Giang Vân Trục chỉnh lại trang phục rồi từ từ ngồi xuống:
"Cô Nguyễn là nhà thiết kế trang sức, chắc hẳn rất quen thuộc với các món trang sức được trưng bày ở đây."
"Ngài Giang quá khen rồi, có rất nhiều món tôi cũng chưa từng thấy qua."
Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn lại hỏi:
"Xe của ngài Giang sửa xong chưa?"
Giang Vân Trục đáp:
"Sửa xong rồi, chỉ bị tróc một ít sơn thôi, không sao đâu, cô Nguyễn cũng không cần để tâm."
Sau một lúc im lặng, Nguyễn Tinh Vãn bất ngờ lên tiếng:
"Tôi nhớ ngài Giang từng nói đến Nam Thành là vì nghe nói Giang Châu gần đây có chuyện, không biết ngài Giang đã tìm hiểu được điều ngài muốn biết chưa?"
Giang Vân Trục có vẻ không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, ngừng vài giây rồi cười nhẹ:
"Cô Nguyễn có vẻ đang ám chỉ điều gì đó."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Tôi nghĩ không cần phải vòng vo. Cả ngài Giang và tôi đều hiểu rõ chuyện ở Giang Châu có liên quan đến ai. Nếu ngài Giang đến đây vì mục đích đó, thì tôi nghĩ mình có quyền hỏi cho rõ."
"Đúng vậy, cô Nguyễn nói không sai. Tôi đến Nam Thành thực sự là để tìm hiểu tình hình, đến giờ tôi cũng đã nắm được phần lớn và đã có câu trả lời cho những điều thắc mắc trước đây."
"Nhưng cô Nguyễn yên tâm, tôi đến Nam Thành không phải để làm gì bất lợi cho Chu thị hay Chu Từ Thâm. Tôi vốn có ý định phát triển ở Nam Thành, lần này cũng nhân tiện bàn bạc vài dự án. Khi nào mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ rời Nam Thành."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi:
"Xin lỗi, tôi không có ý muốn nói ngài rời đi."
Giang Vân Trục mỉm cười dịu dàng:
"Tôi hiểu mà, cũng hiểu rằng sau những chuyện cô Nguyễn đã trải qua, cảnh giác với người lạ là điều dễ hiểu thôi. Sau khi tôi rời Nam Thành, người duy nhất tôi không yên tâm là Ninh Ninh. Con bé không chịu về Giang Châu, e rằng sẽ lại làm phiền cô Nguyễn thêm một thời gian nữa rồi."
Hai người ngồi ngoài một lúc, bên trong triển lãm không biết đã xảy ra chuyện gì mà bỗng trở nên ồn ào.
Nguyễn Tinh Vãn nghĩ đến Giang Sơ Ninh vẫn còn ở trong đó, liền vội đứng dậy đi vào, muốn xem chuyện gì đang xảy ra.
Vừa đến cửa triển lãm, cô đã nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán.
"Cô gái này chắc chắn là fan của Hứa Loan, An Nhã Đình rõ ràng cố ý, nhưng cô ấy vẫn mắc bẫy. Cấp bậc của An Nhã Đình cao như vậy, ngay cả Hứa Loan cũng phải né tránh cô ta."
"Đúng là cô gái này vẫn còn quá trẻ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người ta là fan thật lòng của Hứa Loan, gan cũng lớn đấy. Đổi lại người khác thì ai dám đối đầu với An Nhã Đình trước mặt nhiều người thế này?"
"Ừ nhỉ, nghĩ lại mà thấy ngưỡng mộ Hứa Loan thật, tôi cũng muốn có một fan như vậy để lên tiếng bảo vệ mình."
Nguyễn Tinh Vãn liếc nhìn hai người đang nói chuyện, cả hai đều là nữ diễn viên trong giới giải trí. Dù không phải là sao hạng A, nhưng cũng thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình.
Người họ nhắc đến hẳn là Giang Sơ Ninh.
Nguyễn Tinh Vãn tăng tốc bước vào bên trong triển lãm.
Đi được vài bước, cô đã nghe thấy giọng của An Nhã Đình vang lên từ trong đám đông:
"Chuyện này trên mạng vẫn còn đang bàn tán đấy, em nói với tôi những điều này có ích gì? Cũng đâu phải tôi bắt cô ta đi làm người thứ ba."