Một cô gái khác lên tiếng:
“Đúng rồi, chị Tinh Vãn, Chu tổng là chồng cũ của chị, bây giờ hai người có quay lại với nhau không?”
“Chu tổng thật sự đẹp trai quá, lại còn giàu có và dịu dàng, ôi ôi, em ghen tị quá đi.”
Không, khoan đã, từ đâu mà thấy được anh dịu dàng cơ chứ?
“Ngoài Chu tổng ra, còn có một anh chàng thường đến studio cũng rất đẹp trai, chị Tinh Vãn, chắc hẳn đó là người theo đuổi chị, đúng không?”
“Chị Tinh Vãn xinh đẹp như vậy, chắc chắn có nhiều người theo đuổi, nhưng em vẫn thấy Chu tổng phù hợp nhất với chị.”
“Em không nghĩ vậy đâu, nếu thật sự phù hợp thì đã không ly hôn rồi. Vậy nên, cuộc đời nên trải qua nhiều cuộc tình, đừng treo mình vào một cái cây cong.”
“Câu này không đúng rồi, Chu tổng làm sao có thể là cái cây cong, anh ấy rõ ràng là cây đẹp nhất trong rừng mà.”
“À, quay lại cây chuyện, chị Tinh Vãn, sao chị lại ly hôn với Chu tổng vậy?”
Trời đất ơi, mấy cô gái ầm ĩ hỏi nhau, từ việc cô quen Chu Từ Thâm thế nào, giờ đã hỏi đến lý do ly hôn.
Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không biết phải trả lời thế nào, nghĩ một chút rồi nói:
“Có lẽ vẫn là vấn đề niềm tin giữa hai bên, nhưng chị nghĩ điều quan trọng là, vào đúng thời điểm, gặp được người mình muốn cùng trải qua cả đời. Tình cảm thực ra là sự tương hỗ, không ai là đúng hay sai.”
Nếu như cô và Chu Từ Thâm không gặp nhau ở Hoàng Hôn, mà là ở một nơi khác, trong một hoàn cảnh khác, với một danh phận khác.
Có lẽ sẽ không có nhiều chuyện khó xử như vậy.
Lúc này, một cô gái chạm vào khuỷu tay cô gái bên cạnh:
“Nghe kìa, chị Tinh Vãn đã nói như vậy, cậu cũng đừng mãi phàn nàn về bạn trai mình nữa, tình cảm là sự tương hỗ mà.”
Cô gái chu môi:
“Nếu bạn trai tôi mà đẹp trai như Chu tổng, tôi sẽ thông cảm cho anh ấy, ngay cả khi cãi nhau tôi cũng sẵn sàng tát mình.”
Nói ra câu này, mấy người cùng nhau cười lớn.
Nguyễn Tinh Vãn uống một ly rượu, cũng không nhịn được mà cười.
Những cô gái này đa số đều mới ra trường, chỉ khoảng hai mươi tuổi, thậm chí có người vẫn đang học năm cuối.
Trong cuộc đời, có lẽ sẽ không có nhiều khoảnh khắc trong trẻo và vui vẻ như vậy.
Lúc này, cô gái ngồi bên Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Chị Tinh Vãn, em có thể hỏi chị một chuyện bí mật không?”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Em hỏi đi.”
Cô gái nhỏ giọng hỏi:
“Chị có biết… em trai chị có bạn gái hay chưa không?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Chắc là chưa có.”
Dừng một chút, cô lại bổ sung cẩn thận
“Ít nhất trong những gì chị biết thì là chưa có.”
Cô gái lại hỏi:
“Vậy chị có biết anh ấy thích kiểu bạn gái như thế nào không?”
Câu hỏi này làm Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người.
Cô từng hỏi Nguyễn Thầm nhưng không nhận được câu trả lời cụ thể.
Chương 646
Tám giờ tối, chiếc Rolls Royce đen dừng lại trước một tòa nhà chung cư.
Cửa xe mở ra, bóng dáng Chu Từ Thâm xuất hiện trong màn đêm.
Lâm Nam từ trong xe lấy đồ ra, theo bước chân anh tiến về phía trước.
Có lẽ Chung Nhàn không thể ngờ rằng, người mà bà ta tìm kiếm khắp nơi lại ở ngay trong Nam Thành, dưới ánh mắt của bà ta luôn.
Có câu nói, nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất, quả thật không sai.
Trong nhà, một người phụ nữ trẻ đang pha sữa.
Thấy Chu Từ Thâm, cô vội nói:
“Chu tổng đến rồi.”
Chu Từ Thâm ừ một tiếng:
“Đứa trẻ đâu?”
“Thằng bé vừa mới tỉnh dậy, dì Hứa đang ở trong phòng chơi với nó.”
Nghe vậy, Chu Từ Thâm bước đôi chân dài vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường cũi, thằng bé cầm đồ chơi, đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh, khi thấy Chu Từ Thâm, miệng nó lập tức nở một nụ cười tươi.
Hứa Nguyệt quay đầu lại:
“Sao hôm nay lại đến bớt ngờ vậy?”
Chu Từ Thâm đi đến bên chiếc giường cũi:
“Không có gì, chỉ là quyết định đột xuất.”
Hứa Nguyệt đứng dậy:
“Con đến đúng lúc lắm, ở lại chơi với thằng bé một chút nhé, ta đi giặt đồ cho nó.”
“Được.”
Hứa Nguyệt vừa đi, nụ cười trên mặt thằng bé liền biến mất, miệng nó mếu máo, trông rất tội nghiệp, như thể chỉ cần một giây nữa sẽ khóc lên.
Chu Từ Thâm im lặng nhìn nó.
Bàn tay nhỏ bé của thằng bé bắt đầu nắm chặt lại, vẻ mặt uất ức đến mức tối tăm.
Lúc này, tiếng Hứa Nguyệt từ bên ngoài vọng vào:
“Đừng ngồi đó, nếu nó khóc thì con cứ ôm nó đi.”
Chu Từ Thâm bế thằng bé lên, nhẹ nhàng nói:
“Giống y đúc mẹ con, quá nhạy cảm.”
Thằng bé nằm trong vòng tay anh, ngừng khóc, đôi mắt tròn xoe mở to, tò mò nhìn anh.
Khóe môi của người đàn ông nhẹ nhàng nở một nụ cười, lại nói:
“Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ dẫn mẹ con đến thăm con, cô ấy cũng rất nhớ con đó.”
Vừa dứt lời, thằng bé đã nắm chặt tay, mặt mũi đỏ bừng, như thể đang dồn hết sức lực.
Chu Từ Thâm: “……”
Khi Hứa Nguyệt bước vào, thấy Chu Từ Thâm đang lạnh lùng nhìn, còn thằng bé thì trần như nhộng, định thay tã cho nó.
Bà không nhịn được mà bật cười, bước tới đuổi anh đi:
“Thay tã mà con làm như vậy, để thằng bé trần truồng dễ bị cảm lạnh lắm đó.”
Chu Từ Thâm im lặng một lúc rồi nói:
“Khi tôi thay ra, nó bị dính vào người.”
Hứa Nguyệt: “……”
Bà lập tức bế thằng bé vào phòng tắm, chuẩn bị tắm cho nó.
Sau khi tắm xong, thằng bé nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Người phụ nữ trẻ cũng dọn dẹp xong mọi thứ trong phòng khách, bước vào hỏi nhỏ:
“Chu tổng, dì Hứa, nếu không có việc gì thì cháu có thể xin nghỉ một buổi tối được không?”
Hứa Nguyệt gật đầu:
“Được, cháu đi làm việc của mình đi.”
“Cảm ơn dì Hứa, vậy cháu đi trước nhé.”
Nói xong, cô nhanh chóng lấy đồ và rời đi.
Khi cánh cửa khép lại, Chu Từ Thâm thu hồi tầm nhìn, lạnh nhạt nói:
“Gần đây cô ấy hình như thường xuyên xin nghỉ?”
Hứa Nguyệt xếp lại quần áo cho thằng bé:
“Thỉnh thoảng sẽ có một lần, nhưng chủ yếu đều vào buổi tối, sáng sớm liền về tới đây, không mất nhiều thời gian.”
Chu Từ Thâm nheo mắt, không nói gì.
Hứa Nguyệt nhìn anh:
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Hứa Nguyệt nói:
“Thôi được, thời gian không còn sớm, thằng bé cũng đã ngủ rồi, con nên đi làm việc của mình đi, đừng ở đây lãng phí thời gian.”
Chu Từ Thâm nghiêng đầu nhìn vào chiếc giường cũi, không biết đang suy nghĩ gì.