“Cậu cũng nói rồi đó, chỉ là mấy cô gái nhỏ, biết đâu người mà em ấy thích lại là…..........”
“Là con trai hả?”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
“Không phải đâu, giới tính cua em ấy bình thường.”
Hứa Loan cười cười:
“Mình biết mà,chỉ là đùa thôi. Nhưng thật sự, em trai cậu vừa đẹp trai vừa là học bá, đầu óc thông minh như thế, ai mà không thích cho được cơ chứ, nên cậu cũng đừng lo lắng quá.”
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Nguyễn Thầm, Nguyễn Tinh Vãn cũng không muốn nói thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Một lát sau, Nguyễn Tinh Vãn lại hỏi:
“Sau này cậu có kế hoạch làm việc gì không?”
Hứa Loan đáp:
“Dạo này không có dự án gì lớn, chỉ tham gia vài chương trình truyền hình thôi, khoảng hai tháng nữa thì mình sẽ vào đoàn làm phim.”
Có Hứa Loan trò chuyện, Nguyễn Tinh Vãn không còn cảm thấy buồn chán nữa.
Chẳng mấy chốc, buổi chiều nhanh chóng trôi qua.
Khi Chu Từ Thâm đến, Hứa Loan tinh ý rời đi.
Chu Từ Thâm bước vào phòng bệnh:
“Cô ấy đã nói gì với em?”
“Không có gì, chỉ là tán gẫu thôi”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Ngày mai khi nào tôi có thể xuất viện?”
“Buổi chiều, buổi sáng tôi có một cuộc họp.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Anh cứ lo công việc của mình đi,tôi tự lo liệu được.”
Chu Từ Thâm không mảy may đến lời cô nói:
“Chờ tôi đến rồi em mới được về.”
Cô không nhịn được làu bàu:
“Đúng là quy định bá đạo mà.”
Chu Từ Thâm chậm rãi nói:
“Hoặc là tôi có thể nhờ em trai của em đến giúp em làm thủ tục xuất viện.”
Nguyễn Tinh Vãn tức giận ném chiếc gối sau lưng về phía anh:
“Làm người tử tế chút đi!”
Anh giơ tay bắt lấy, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Tôi có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”
“Chẳng muốn nghe cái nào cả.”
“Vậy thì thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Sau một lúc im lặng, cô nhìn Chu Từ Thâm:
“Anh nói đi chứ.”
“Không phải em không muốn nghe sao?”
Nguyễn Tinh Vãn lại ném chiếc gối thứ hai về phía anh.
Ánh mắt Chu Từ Thâm ánh lên nụ cười, không trêu cô nữa:
“Mấy ngày gần đây, tài sản dưới tên Triệu Kính đã được chuyển vào nhiều tài khoản nước ngoài.”
“Đây là… tin tốt hay tin xấu?”
“Tin xấu”
Chu Từ Thâm nói:
“Điều này cho thấy Triệu Kính đang chuẩn bị bỏ trốn. Một khi ông ta rời khỏi Nam Thành, mọi rắc rối mà ông ta gây ra sẽ đổ lên đầu Lâm Thị.”
Nguyễn Tinh Vãn cau mày, hỏi tiếp:
“Vậy còn tin tốt?”
“Tin tốt là, Triệu Kính hiện đang bị liên quan đến một vụ án hình sự về mưu sát có chủ ý, và bị cấm xuất cảnh.”
Nguyễn Tinh Vãn hơi sững người:
“Mưu sát có chủ ý?”
Chu Từ Thâm bình thản đáp:
“Em còn nhớ Lý Phong không?”
“Nhớ, nhưng anh ta không phải…”
“Vụ án của anh ta vẫn chưa tìm ra hung thủ. Vụ này rất phù hợp để giữ chân Triệu Kính.”
Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ:
“Anh làm chuyện này à?”
Chu Từ Thâm nhướn mày:
“Dù tôi rất muốn được nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của em, nhưng tiếc là chuyện này không liên quan đến tôi.”
Nguyễn Tinh Vãn lười đôi co với anh.
Một lát sau, Chu Từ Thâm lại nói:
“Ngày mai ông ấy sẽ rời đi, em có muốn tiễn ông ấy không?”
Nguyễn Tinh Vãn mím môi:
“Thôi đi, tôi dựa vào tư cách gì để tiễn ông ấy chứ.”
“Nếu chỉ là cần lý do thì dễ thôi”
Chu Từ Thâm chậm rãi nói:
“Là đối tác làm ăn, tôi đi tiễn ông ấy là chuyện hợp lý. Em là vợ tôi, đi cùng tôi, chẳng phải là điều đương nhiên sao?”
“... Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo, làm chồng em, đó là việc tôi nên làm.”
Nguyễn Tinh Vãn chui vào chăn:
“Tôi không biết, để tôi nghĩ đã, đừng nói nữa!”
Sau khi cô nói xong, bên ngoài quả nhiên không còn tiếng động nào.
Chương 1108
Nguyễn Tinh Vãn nằm trong chăn một lúc rồi thò đầu ra, thấy Chu Từ Thâm đang ngồi trên ghế sofa xem tài liệu, cô nói:
"Anh trả lại cho tôi một cái gối đi."
Chu Từ Thâm nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn cô, không nói gì, chỉ khẽ nâng cằm, ra hiệu cho cô tự đi lấy.
Nguyễn Tinh Vãn bước xuống giường, đi tới, vừa cầm cái gối lên thì cổ tay đã bị giữ chặt. Ngay lập tức, cô ngã vào vòng tay ấm áp của anh.
Cô còn chưa kịp thốt nên lời, trước mắt đã tối sầm, đôi môi bị khóa lại, bàn tay lớn của anh giữ lấy sau gáy cô, lưỡi anh tiến vào, liên tục làm nụ hôn thêm sâu hơn.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Nguyễn Tinh Vãn thở hổn hển, đầu óc cô quay cuồng. Cô đưa tay đẩy n.g.ự.c anh, lưỡi cô gần như không thẳng ra được:
"Anh… anh đột nhiên giở trò lưu manh gì vậy."
Chu Từ Thâm vòng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve:
"Không phải em bảo tôi đừng nói gì nữa sao."
"Anh hiểu "không nói" như vậy đấy à."
"Không thì sao."
Nguyễn Tinh Vãn vỗ vào tay anh:
"Buông ra, tôi muốn đi ngủ."
"Giờ này còn sớm, em ngủ nổi không?"
Nguyễn Tinh Vãn mặt không biến sắc:
"Nhắm mắt lại là ngủ được thôi."
Chu Từ Thâm khẽ hừ một tiếng:
"Đừng ngủ nữa, tôi sẽ kiếm chút việc cho em làm."
"Đây là bệnh viện, anh…"
Chu Từ Thâm bật cười:
"Bệnh viện thì sao?"
"Anh làm mấy chuyện tục tĩu ở nơi thiêng liêng nghiêm túc như bệnh viện, sẽ bị bắt đấy."
Chu Từ Thâm: "..."
Anh nói:
"Em nói thế làm tôi nghi ngờ về công việc của em đấy."
Nguyễn Tinh Vãn: "?"
Chu Từ Thâm rút một tờ giấy trắng từ trong tập tài liệu ra đưa cho cô:
"Em không nhớ là em còn nợ tôi thứ gì à?"
"Theo như anh nói thì tôi nợ anh nhiều lắm, làm sao tôi biết anh đang nói đến thứ gì?"
"Chỉ cần em biết là em nợ tôi nhiều là được."
Nhìn vào cây bút mà anh đưa tới, Nguyễn Tinh Vãn mơ hồ hiểu ra anh muốn gì. Cô từ chối khéo:
"Không ổn đâu, tôi đang là bệnh nhân mà, không thể làm việc tốn chất xám thế này được, đợi khi..."
Cô vừa định chạy về giường thì đã bị Chu Từ Thâm kéo lại.
Anh nói:
"Tôi ngồi ngay trước mặt em, cần gì phải tốn chất xám?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Ê ê, sao nói chuyện mà đầu lại chóng mặt thế này, anh giúp tôi gọi bác sĩ đi."
Chu Từ Thâm nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc.
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Sau vài giây giằng co, cô đành nhận lấy cây bút từ tay anh.
Trước đây mỗi lần vẽ Chu Từ Thâm, cô đều lén lút vẽ, tâm trạng cũng dạt dào cảm xúc. Nhưng giờ đây anh ngồi ngay trước mặt, nhìn cô chăm chú đợi bản vẽ, cảm giác áp lực này khiến cô chẳng thể vẽ được gì.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Anh buông ra đã, tôi ngồi đối diện vẽ, ngồi thế này không vẽ được."
Chu Từ Thâm buông tay.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi bật dậy, cầm giấy bút rồi ngồi xuống giường, đối diện với anh. Cô thử vài lần nhưng vẫn không thể hạ bút, cuối cùng đành cắn đầu bút.
Chu Từ Thâm thấy vậy, cau mày nói:
"Bẩn."
Nguyễn Tinh Vãn ho khan một tiếng, điều chỉnh tư thế:
"Anh đừng động đậy, tôi bắt đầu vẽ rồi. Cũng đừng nói chuyện, sẽ làm gián đoạn cảm hứng sáng tác của tôi. Mà cảm hứng ấy, một khi bị phá vỡ là sẽ không còn nữa đâu."
"Ừ."
Nghe anh đồng ý, khóe miệng Nguyễn Tinh Vãn không khỏi nhếch lên, cô nhanh chóng bắt đầu vẽ trên giấy.
Chưa đến năm phút, cô đã buông bút xuống:
"Xong rồi."
Chu Từ Thâm không tin:
"Nhanh thế? Em qua loa với tôi đấy à."
"Buồn ngủ quá rồi, ngủ đây, chúc ngủ ngon."
Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn giấu bức tranh dưới gối và nhắm mắt lại.