“Ý cậu là…”
Trình Vị đáp:
“Ở Nam Thành, muốn âm thầm làm những chuyện này mà không bị ai phát hiện, chỉ có một người có thể làm được.”
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, gần như ngay lập tức phản bác:
“Không thể nào.”
Sắc mặt Trình Vị dịu đi một chút:
“Tinh Vãn, mình không có ý đó, chỉ là hiện tại tình huống đặc biệt, mình không nghĩ ra còn ai khác có thể làm điều này.”
“Cậu không nghĩ ra cũng không có nghĩa là có thể đoán bừa, Chu Từ Thâm tuyệt đối không làm vậy, anh ấy cũng không có lý do gì để làm thế”
Nguyễn Tinh Vãn nói.
“Hơn nữa, khoảng thời gian Daniel mất tích, mình và Chu Từ Thâm đều không ở trong nước. Anh ấy mỗi ngày liên lạc với ai mình đều rất rõ ràng.”
“Lúc đó, Daniel bị Lâm Chí An đưa đi, còn bị Amanda khống chế khi đến Nam Thành. Tinh Vãn, cậu không thấy điểm này có phần khó chấp nhận sao? mình đã điều tra, đây là lần đầu tiên Amanda đến Nam Thành, cô ta không thể nào…”
“Đủ rồi, Trình Vị.”
Nguyễn Tinh Vãn ngắt lời anh.
“Mình biết cậu muốn nói gì, nhưng mình có thể cam đoan chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Chu Từ Thâm.”
Trình Vị trầm mặc một lúc:
“Mình sẽ tiếp tục điều tra chuyện này, khi tìm được Amanda, tất cả sẽ rõ ràng…”
“Không ngờ Trình tổng lại thích bàn tán sau lưng người khác nhưu vậy.”
Giọng nam lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời của Trình Vị.
Nghe vậy, sắc mặt Trình Vị khẽ thay đổi, quay đầu nhìn người vừa đến.
Trình Vị nói:
“Nếu như tôi đoán sai, tôi xin lỗi Chu tổng trước. Nhưng nếu đúng như tôi nói, Chu tổng dự định làm gì?”
Chu Từ Thâm bước chậm rãi tới, dừng lại bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, nhìn Trình Vị, giọng nói bình thản không gợn sóng:
“Trình tổng cố tình bôi nhọ tôi không phải lần đầu. Anh không nghĩ đến việc làm thế nào để gỡ gạc thể diện sau khi bị lật tẩy, mà lại hỏi tôi sẽ làm gì sao?”
Nhắc đến chuyện cũ này, Trình Vị khựng lại, sắc mặt khó coi và có phần lúng túng.
Đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Tinh Vãn vang lên.
Là cuộc gọi từ Bùi Sam Sam, có lẽ muốn hỏi tình hình của Daniel.
Nguyễn Tinh Vãn sợ rằng nếu mình đi nghe điện thoại, hai người này sẽ xung đột.
May thay, Trình Vị dường như cũng không muốn ở lại lâu. Anh nói với Nguyễn Tinh Vãn:
“Tinh Vãn, mình quay lại công ty trước. Nếu Daniel tỉnh lại, làm phiền cậu báo cho mình biết.”
Nguyễn Tinh Vãn cầm điện thoại, gật đầu:
“Được.”
Rất nhanh, Trình Vị rời đi.
Khi anh rời khỏi, Nguyễn Tinh Vãn mới nghe điện thoại:
“Sam Sam.”
Đầu dây bên kia, Bùi Sam Sam hỏi:
“Tinh Vãn, bên cậu… thế nào rồi?”
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn, nhỏ giọng nói:
“Daniel vẫn đang trong phòng cấp cứu.”
Cô ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp:
“Còn cậu thì sao?”
Bùi Sam Sam đáp:
“Mình vừa đưa Chu Văn Bác về. Anh ấy không nói gì, nhưng mình cảm thấy…”
Bùi Sam Sam thấy đau đầu, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Đừng vội, cậu bình tĩnh trước đã, có gì để mai hãy nói.”
Bùi Sam Sam im lặng vài giây, sau đó nói:
“Vậy còn anh ấy… tình hình thế nào rồi?”
Nguyễn Tinh Vãn kể lại những gì Trình Vị vừa nói cho cô nghe.
Tuy nhiên, cô không đề cập đến phần suy đoán sau cùng của Trình Vị.
Một lúc sau, Bùi Sam Sam mới nói:
“Tinh Vãn, cậu gửi cho mình địa chỉ bệnh viện nhé.”
Chương 1550
Nguyễn Tinh Vãn đáp một tiếng:
“Được.”
Cô đang chuẩn bị cúp điện thoại thì cảm giác được tay mình bị nắm chặt, bàn tay kia nhẹ nhàng siết lấy lòng bàn tay cô.
Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu nhìn, thấy Chu Từ Thâm ngồi trên ghế dài ở hành lang, nắm tay cô, không biết đang nghĩ gì.
Cô vừa thu điện thoại lại, vừa hỏi:
“Sao vậy?”
Chu Từ Thâm giọng điệu có chút không vui:
“Em lại không đeo nhẫn.”
Nguyễn Tinh Vãn giọng yếu đi một chút:
“Chẳng phải sợ rơi mất sao?”
“Nếu rơi mất, anh sẽ mua lại cho em, rơi một trăm chiếc, anh sẽ mua một trăm chiếc.”
“Đó là nhẫn cầu hôn, ý nghĩa không giống nhau…”
Chu Từ Thâm nói:
“Vậy mua thêm một chiếc, anh cầu hôn em lại lần nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cũng không cần thiết đến mức đó.
Chu Từ Thâm hơi dùng lực kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Anh nói:
“Chính vì em cứ không đeo nhẫn, mới khiến có vài người nghĩ rằng họ còn cơ hội, đến giờ vẫn chưa từ bỏ.”
Nguyễn Tinh Vãn biết anh nói tới là Trình Vị, mỉm cười:
“Được rồi, từ mai em sẽ đeo.”
Chu Từ Thâm nhướn mày:
“Ngoan vậy?”
“…Vậy không đeo nữa.”
Khóe miệng Chu Từ Thâm khẽ nhếch, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:
“Về nhà anh giúp em đeo.”
Nguyễn Tinh Vãn tựa đầu lên vai anh:
“Sao anh biết em ở đây?”
“Không có gì là anh không biết.”
Nguyễn Tinh Vãn lười để ý đến anh, chỉ thở dài:
“Thật ra em nghĩ, Daniel chắc chắn rất thích Sam Sam, nếu không thì sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên anh ấy làm sẽ không phải là chạy đến tìm cậu ấy. Nếu… lúc trước anh ấy không bị Lâm Chí An bắt đi thì tốt rồi, sau đó cũng không xảy ra những chuyện này. Anh ấy và Sam Sam, có lẽ vẫn còn…”
Chu Từ Thâm bình thản nói:
“Em có bao giờ nghĩ rằng, nếu anh ta không bị Lâm Chí An bắt đi, có lẽ đến giờ anh ta vẫn không rõ mình thực sự muốn gì.”
Nguyễn Tinh Vãn ngừng lại, cảm thấy Chu Từ Thâm đã nhắc nhở cô điều gì đó.
Trong mấy tháng qua, Daniel đã nhiều lần lâm vào cảnh sống c.h.ế.t cận kề.
Anh hẳn đã nhìn thấu lòng mình, biết được ai là người quan trọng nhất đối với mình.
Vì vậy sau khi tỉnh dậy, anh mới vội vàng tìm đến Sam Sam.
Nhưng điều anh không ngờ là, trong khoảng thời gian anh vắng mặt, Sam Sam cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Khiến cô không thể giống như trước đây, tiếp nhận tình cảm của họ với thái độ thoải mái, vô tư nữa.
Hơn nữa, giữa họ chưa từng xác nhận mối quan hệ gì.
Chỉ vì đứa con mà ở bên nhau.
Trong mắt Sam Sam, khi không còn đứa con làm sợi dây liên kết, họ đương nhiên sẽ chia xa, mỗi người đi con đường của riêng mình.
Cả hai đã bỏ lỡ thời điểm mà họ quan tâm đến nhau nhất.
Nguyễn Tinh Vãn thở dài một hơi, không biết phải nói gì thêm.
Chu Từ Thâm nhỏ giọng nói:
“Đừng nghĩ nhiều quá, nếu anh ta thực sự không thể buông bỏ, tự khắc sẽ tìm cách để giành lại cô ấy.”
Nguyễn Tinh Vãn nghĩ ngợi một lúc, nghiêm túc nói:
“Cũng đúng, về mặt này anh là chuyên gia.”
Chu Từ Thâm: “…”
Nguyễn Tinh Vãn không kìm được cười:
“Em đã hầm canh sườn cho anh, về nhà là có thể uống.”
Chu Từ Thâm:
“Chứng tỏ bám riết không buông vẫn có tác dụng.”
Rất nhanh sau đó, Bùi Sam Sam đã đến.
Cô có vẻ đã chạy đến, đứng ở hành lang thở hổn hển:
“Tinh Vãn, Chu tổng… anh ấy vẫn chưa ra sao?”
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy, chưa kịp trả lời thì cửa phòng cấp cứu đã mở ra.