Mục lục
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, khi Nguyễn Tinh Vãn đang ngẩn người nhìn trang giấy trắng trong cuốn sổ phác thảo, cửa văn phòng bỗng có tiếng gõ nhẹ.

Cô tưởng là Bùi Sam Sam đến gọi mình về nhà, vừa thu dọn đồ trên bàn vừa nói:

"Sam Sam, đợi mình một chút, mình sẽ ra ngay…"

Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào dáng người cao lớn đứng ở cửa.

Ánh mắt họ chạm nhau, Chu Từ Thâm khẽ nhướn mày.

Nguyễn Tinh Vãn có chút bất ngờ, lại thêm một chút vui mừng, nhìn thời gian, phát hiện vẫn chưa đến bảy giờ:

"Sao anh lại đến đây?"

Chu Từ Thâm đáp:

"Đến đón em tan làm."

"Hôm nay anh xong việc sớm thế sao?"

"Không."

"Vậy thì..................…"

"Hẹn hò."

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn hơi khựng lại, ngay sau đó nụ cười xuất hiện trên gương mặt cô.

Khi họ rời khỏi, Bùi Sam Sam đứng ở cửa, vẻ mặt như thể vừa bị "cẩu lương" nhồi đầy bụng.

Một lát sau, đến giờ tan làm, khi các cô gái lần lượt rời đi, Bùi Sam Sam mới lấy chìa khóa khóa cửa studio lại. Cô vừa phủi tay chuẩn bị về nhà thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp phía sau:

"Sam Sam."

Bùi Sam Sam sững lại vài giây, sau đó quay đầu lại:

"Không phải anh đang ở bệnh viện sao? Sao lại…"

Daniel nói:

"Tôi xuất viện rồi."

Bùi Sam Sam "ồ" một tiếng, không hỏi thêm gì.

Nếu đã xuất viện, có lẽ vết thương của anh không còn vấn đề gì nữa.

Daniel hỏi:

"Bạn trai cô không đến đón sao?"

Ba chữ "chia tay rồi" như mắc kẹt ở đầu lưỡi Bùi Sam Sam, nhưng lại như đang giằng co với ai đó, cô mãi không thể nói ra.

Cuối cùng cô nói:

"Anh ấy bận việc ở công ty. Dù sao cũng không xa lắm, đi bộ vài bước là tới rồi."

Daniel nhìn về phía trước, im lặng một lúc, sau đó bất ngờ lên tiếng:

"Để tôi đưa cô về."

"Hả?"

Daniel không giải thích thêm, chỉ nhấc chân đi về hướng nhà của Bùi Sam Sam.

Bùi Sam Sam đứng đó chần chừ vài giây, rồi vẫn đi theo anh.

Trên đường, hai người hầu như không nói gì, bầu không khí vài lần rơi vào ngượng ngùng khó tả.

Khi Bùi Sam Sam đang cúi đầu suy nghĩ miên man, giọng của Daniel vang lên:

"Tôi sắp về Luân Đôn rồi."

Bùi Sam Sam theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng phía trước, thần sắc thản nhiên như đang tuyên bố một sự thật hiển nhiên.

Một lúc lâu sau, Bùi Sam Sam mới nói:

"Vậy… cũng tốt thôi. Dù sao anh cũng không phải người Nam Thành, trở về nơi thuộc về anh… mới là…"

Daniel hỏi:

"Cô rất muốn tôi đi sao?"

Bùi Sam Sam bật cười:

"Điều này dường như không liên quan gì đến tôi lắm. Tôi đâu có lý do hay tư cách gì để giữ anh lại. Lẽ nào nếu tôi không cho anh đi, anh sẽ không đi sao…"

Daniel dừng bước, quay lại nhìn cô, chậm rãi nói:

"Chỉ cần cô giữ tôi lại, tôi sẽ không đi."

Câu "phải không?" còn chưa kịp thoát ra, Bùi Sam Sam đã sững sờ tại chỗ. Có lẽ cô chưa nghe rõ, bèn hỏi lại:

"Gì… gì cơ?"

Daniel nhấn từng từ:

"Chỉ cần cô giữ tôi lại, tôi sẽ không đi."

Một lúc lâu sau, Bùi Sam Sam bật cười:

"Chúc anh thượng lộ bình an. Khi nào về Nam Thành nhớ nói tôi biết, tôi sẽ mời anh ăn cơm. Dù sao bạn bè cũng nên làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà."

Daniel không nói thêm gì, thu lại ánh mắt, nhàn nhạt đáp:

"Đi thôi."

Chương 1602

Sau bữa tối, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy món tráng miệng ở nhà hàng khá ngon nên đã gói một phần mang về cho Bùi Sam Sam.

Khi đến cửa, Chu Từ Thâm thấy cô định chạy sang nhà bên cạnh, liền vòng tay ôm lấy eo cô, giọng nói trầm thấp và đầy từ tính:

"Lại định bỏ rơi anh sao?"

Nguyễn Tinh Vãn đẩy nhẹ anh:

"Thôi nào, em chỉ qua đưa đồ ăn cho Sam Sam thôi, sẽ quay lại ngay."

Chu Từ Thâm nhướn mày, khẽ nghịch một lọn tóc của cô:

"Vậy anh đi tắm trước, chờ em."

Hiểu ý anh ám chỉ điều gì, mặt Nguyễn Tinh Vãn bỗng đỏ lên. Tên đàn ông này sao mà khỏe thế, tối qua họ mãi đến nửa đêm mới ngủ, giờ eo cô vẫn còn đau…

Cô đẩy anh về phía cửa:

"Về đi, anh...!"

Nói xong, cô vội bước vào nhà Bùi Sam Sam.

Trong phòng khách, Bùi Sam Sam đang ngồi trước bàn trà, lặng lẽ uống bia một mình.

Nguyễn Tinh Vãn bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô:

"Sam Sam, sao vậy?"

Nghe thấy giọng cô, Bùi Sam Sam ngẩng đầu lên, mỉm cười:

"Tinh Tinh, cậu hẹn hò với Chu tổng về rồi à?"

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, đặt phần tráng miệng lên bàn trà:

"Món này ngon lắm, cậu thử đi."

Bùi Sam Sam xoa xoa bụng:

"Tốt quá, tối nay mình cũng chỉ ăn chút trái cây, giờ đói rồi."

Nói rồi, cô mở túi tráng miệng ra.

Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên cạnh nhìn cô, thấy cô ăn mà có vẻ không tập trung, liền nhẹ giọng hỏi:

"Có phải Daniel tìm cậu rồi không?"

Bùi Sam Sam dừng lại một chút, không phủ nhận, chỉ gật đầu.

Sau vài giây im lặng, cô nói:

"Anh ta bảo sẽ về Luân Đôn."

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

"Vậy cậu nói gì?"

"Mình còn có thể nói gì, tất nhiên là… chúc anh ta thượng lộ bình an rồi."

Nguyễn Tinh Vãn không biết an ủi cô thế nào, chỉ khẽ vỗ vai cô.

Bùi Sam Sam nói:

"Thôi mà, mình không sao. Không phải mình đã sớm buông bỏ rồi sao? Phải nói món bánh này ngon thật đấy."

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Nếu cậu thích, mai mình mua thêm cho cậu."

"Không cần phiền vậy đâu, gọi giao hàng nhanh là được."

Bùi Sam Sam cầm lon bia bên cạnh lên:

"Uống không?"

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Không, mình đang chuẩn bị mang thai."

"Đúng rồi, mình quên mất điều đó."

Nguyễn Tinh Vãn lại nói:

"Cậu cũng uống ít thôi, đang uống thuốc mà."

Bùi Sam Sam lè lưỡi:

"Chỉ tối nay thôi, sau này mình không uống nữa."

Thấy cô có vẻ đã ngà ngà say, Nguyễn Tinh Vãn không yên tâm để cô một mình, đành ở lại cùng cô.

Một lát sau, Bùi Sam Sam thở dài nói:

"Tinh Tinh, mẹ mình đã biết chuyện mình chia tay với Chung Văn Bác rồi. Nhưng lần này, bà đứng về phía mình. Xem như chuyện của Chung Văn Bác… đã kết thúc."

"Vậy sau này cậu định thế nào?"

"Sau này…"

Bùi Sam Sam chậm rãi nhấm nháp hai từ đó, đầu tựa vào vai Nguyễn Tinh Vãn, tay vẫn cầm lon bia:

"Mình không biết nữa. Cứ đi từng bước thôi."

Ai mà biết được tương lai sẽ ra sao.

Nguyễn Tinh Vãn ở lại cùng Bùi Sam Sam cả buổi tối. Đến khi Bùi Sam Sam say khướt và nằm ngủ trên giường, cô đắp chăn cho Bùi Sam Sam, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa rồi quay về nhà bên cạnh.

Cởi giày, Nguyễn Tinh Vãn vừa vươn vai vừa đi vào trong.

Mới đi vài bước, cô đã thấy trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi, trông như thể đang "thiếu thốn trầm trọng".

Nguyễn Tinh Vãn: "…"

Xong rồi.

Cô quên mất anh.

Chu Từ Thâm với vẻ mặt không vui, chậm rãi nói:

"Chỉ là đi đưa đồ ăn?"

Nguyễn Tinh Vãn: "…"

"Sẽ quay lại ngay?"

Nguyễn Tinh Vãn: "…"

Chu Từ Thâm tiếp tục:

"Em tự nhìn xem, bây giờ là mấy giờ rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK