“Đúng rồi, người tên Daniel đó, con cũng đừng qua lại nữa. Việc Nguyễn Tinh Vãn vào Chu gia có liên quan đến anh ta, rất có thể bọn họ cùng một phe.”
Lâm Tri Ý gật đầu:
“Con biết rồi.”
...
Trong phòng ngủ, kể từ khi Chu Từ Thâm và Lâm Trí Viễn vào phòng sách, Nguyễn Tinh Vãn vẫn không thể tập trung tinh thần. Không biết bao lâu sau, cuối cùng cô nghe thấy tiếng xe dưới lầu.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Chu Từ Thâm đã rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm.
Sau đó, cô cầm quần áo ngủ bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Nguyễn Tinh Vãn ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục vẽ bản thiết kế, nhưng ánh mắt cô lại không thể rời khỏi chiếc điện thoại.
Mãi lâu sau, màn hình điện thoại cuối cùng cũng sáng lên.
Cô nhanh chóng bắt máy:
“Anh về đến nhà chưa?”
Đầu dây bên kia, Chu Từ Thâm bật cười:
“Nhớ tôi tới vậy sao?”
“...”
Nguyễn Tinh Vãn nói
“Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Chu Từ Thâm từ tốn nói:
“Lý do Lâm Trí Viễn đưa cho em tờ giấy chuyển nhượng cổ phần đó thực chất là để sau này, khi Lâm thị xảy ra chuyện, ông ta có thể đổ trách nhiệm lên em, em biết không?”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: “Tôi biết.”
Từ sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, cô đã luôn suy nghĩ về vấn đề này. Sau khi được Daniel nhắc nhở, cô mới nhìn rõ toàn bộ kế hoạch.
Chu Từ Thâm vừa tháo cà vạt, tùy tiện vứt lên ghế sofa:
“Tôi chỉ nhắc ông ta về mối quan hệ giữa tôi và em. Một khi cổ phần này được chuyển nhượng cho em, điều đó có nghĩa là nó trở thành của hồi môn của em, cuối cùng sẽ rơi vào tay tôi.”
Nguyễn Tinh Vãn : “...”
Lời muốn phản bác đã đến bên miệng cô, nhưng không biết phải nói thế nào.
Lý do của tên đàn ông này quả thật rất bài bản.
Trong vài giây im lặng, Nguyễn Tinh Vãn nghe thấy âm thanh sột soạt của vải vóc ở đầu dây bên kia.
Cô không kìm được mà hỏi:
“Anh đang làm gì đấy?”
Giọng nói trầm ấm của Chu Từ Thâm vang lên:
“Cởi quần áo, bảo bối, quần áo bị mưa ướt hết rồi.”
Nghe từ “bảo bối” đó, Nguyễn Tinh Vãn không thể không liên tưởng đến những cảnh tượng khác, lại nghe anh nói đang cởi quần áo, trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tượng ấy, khiến tai cô nóng bừng.
Cô vội vàng nói:
“Vậy… vậy anh cứ làm việc của mình đi, có gì thì liên lạc sau!”
“Làm việc?”
Chu Từ Thâm nói
“Tôi không bận.”
Nguyễn Tinh Vãn cắn môi:
“Tôi bận!”
Nói xong, cô không đợi Chu Từ Thâm trả lời mà nhanh chóng cúp máy, mở cửa sổ để hít thở không khí, mãi đến khi cảm giác nóng bức trong người dần dịu lại.
Cô mới ngồi trở lại bàn làm việc, lấy tờ giấy chuyển nhượng cổ phần từ trong túi ra.
Với việc Chu Từ Thâm đã can thiệp, chắc hẳn Lâm Trí Viễn sẽ từ bỏ ý định trước đây, nhưng ông ta cũng không thể đòi lại tờ giấy này ngay được.
Nguyễn Tinh Vãn bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để lợi dụng tờ giấy chuyển nhượng cổ phần này nhằm đạt được mục đích của mình.
Một lúc sau, cô thở dài một hơi.
Thôi vậy, chuyện này bây giờ không quan trọng. Cuộc thi bán kết ngày càng đến gần, cô không thể lơ là nữa.
Nguyễn Tinh Vãn mở bản phác thảo ra và tiếp tục vẽ.
Cô lại vẽ đến tận nửa đêm.
Chương 758
Mấy ngày sau đó, Lâm Trí Viễn quả thật không nhắc lại chuyện chuyển nhượng cổ phần trước mặt Nguyễn Tinh Vãn nữa, dường như ông ta muốn làm cho chuyện này lắng xuống.
Nguyễn Tinh Vãn bận rộn với cuộc thi, dù sao cô cũng đã chờ đợi lâu như vậy rồi, không vội gì thêm vài ngày nữa.
Vào ngày diễn ra vòng bán kết, tất cả các thí sinh đều có mặt tại hiện trường, nộp tác phẩm của mình.
Lần này không có những thử thách kỳ quặc như lần trước nữa, nhân viên chỉ đứng đó để lần lượt giúp đăng ký các tác phẩm.
“Cảm ơn các bạn vì đã nỗ lực trong mười ngày qua. Kết quả cuộc thi sẽ được công bố sau ba ngày, mong các bạn chuẩn bị sẵn sàng để tham gia vòng chung kết.”
Trước đó, ban tổ chức đã nói rằng, khi kết quả vòng bán kết được công bố, ba nhà thiết kế vào vòng chung kết sẽ thi đấu trực tiếp tại hiện trường. Sau khi nộp bài, các giám khảo sẽ chấm điểm ngay tại chỗ và công bố kết quả ngay lập tức.
Vì vậy, trong ba ngày tới, không thể nào nghỉ ngơi yên ổn được, bởi cảm giác căng thẳng lúc nào cũng đè nặng.
Sau khi nộp bài, Nguyễn Tinh Vãn vừa bước ra ngoài thì Trương Tĩnh đi theo sau:
“Cô Nguyễn, vốn dĩ tôi định mời cô đi ăn một bữa, nhưng bây giờ xem ra, chúng ta đều không có tâm trạng gì. Thôi thì đợi sau khi cuộc thi kết thúc, chúng ta sẽ ăn một bữa thật thịnh soạn nhé. Lần này thật sự nhờ có cô giúp đỡ, nếu không tôi chắc cũng giống như họ thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn qua, có hai ba người với vẻ mặt uể oải, rõ ràng là không hài lòng với tác phẩm của mình, và cũng không còn hy vọng lọt vào top 3.
“Không có gì đâu, đó là điều tôi nên làm mà.”
Thực lực của Trương Tĩnh là không thể bàn cãi, các nhà thiết kế khác chắc cũng đã thảo luận riêng với nhau, nhưng xem chừng kết quả không như mong đợi.
Trương Tĩnh nói:
“Vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại ở vòng chung kết.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Hẹn gặp lại ở vòng chung kết.”
Sau khi Trương Tĩnh rời đi, Nguyễn Tinh Vãn vừa đi được vài bước thì nghe thấy giọng của Ôn Thiển, cô ta không kiên nhẫn nói:
“Tôi đã nói là đang thi đấu mà, đợi khi nào tôi có thời gian thì về nhà thăm ông ấy được không? Anh có biết cuộc thi này quan trọng với tôi đến mức nào không?”
Người đối diện khẽ mở miệng định nói gì đó, nhưng Ôn Thiển đã tiếp tục:
“Còn vài ngày nữa là đến chung kết rồi, đừng làm phiền tôi nữa được không?”
Sau vài giây im lặng, giọng của người đàn ông vang lên:
“Chúc em thành công.”
Nói xong, anh ta quay người, vừa vặn chạm mắt với Nguyễn Tinh Vãn .
Ôn Thiển cũng nhìn sang, ngay lập tức cau mày, lùi lại một bước, tạo khoảng cách giữa hai người.
Tạ Vinh quay đầu nhìn một lần nữa, dường như đã nhận ra ý định của cô, liền kéo thấp vành mũ và nhanh chóng rời đi.
Ôn Thiển khoanh tay trước ngực, không khách sáo nói:
“Cô không biết rằng nghe lén người khác nói chuyện là một hành động rất bất lịch sự sao?”
Nguyễn Tinh Vãn bình thản đáp:
“Tôi chỉ biết rằng đây là nơi công cộng, tôi không có nghĩa vụ phải nhường chỗ cho cô.”
Ôn Thiển cười khẩy:
“Nghe giọng điệu của cô tự mãn như vậy, có vẻ cô rất hài lòng với tác phẩm của mình.”
“Nghe cô căng thẳng thế này, chắc cô không hài lòng với tác phẩm của mình?”
Có lẽ không ngờ Nguyễn Tinh Vãn lại phản bác như vậy, sắc mặt của Ôn Thiển càng trở nên lạnh lùng.
Nguyễn Tinh Vãn không nói thêm gì nữa, quay lưng định rời đi.
Ôn Thiển gọi với theo:
“Cô tự tin đến mức nghĩ rằng mình sẽ là quán quân của vòng chung kết sao?”
Nguyễn Tinh Vãn dừng bước:
“Tôi đã bao giờ nói câu đó đâu?”
“Ý của cô chẳng phải là vậy sao.”
“Tôi chưa từng có suy nghĩ đó, mọi thứ đều dựa vào năng lực, nói chuyện bằng thực lực, cảm ơn.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn cô, giọng không nóng không lạnh:
“Thay vì lo lắng về tôi ở đây, cô nên về thăm ba cô đi.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Ôn Thiển trở nên méo mó:
“Không liên quan đến cô!”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhếch môi, không nói thêm gì nữa, rồi thẳng bước rời đi.
Ai mà thèm quan tâm cơ chứ.