"Chồng ơi, anh nói xem, con của chúng ta sẽ giống anh hay giống em nhỉ?"
Giang Vân Trục nhìn bà ta, hỏi một cách vô cảm:
"Em nghĩ sao?"
"Em nghĩ chắc chắn là giống anh, mọi người hay nói con gái giống ba mà. Gần đây em thích ăn đồ cay, chắc chắn sẽ sinh con gái. Anh không phải rất thích Ninh Ninh sao? Sau này nếu chúng ta có con gái thì anh..."
Giang Vân Trục đẩy bà ta ra, không ngoảnh lại mà rời đi, xuống tầng nôn thốc nôn tháo rất lâu.
Sau đó, trên đường Vưu Tư đến bệnh viện, xe gặp sự cố.
Xe hỏng, người chết.
Là do Giang Vân Trục làm.
Nhưng Giang Vân Trục không dừng lại ở đó. Người tiếp theo ông ta định giết, chính là ba của mình.
Nhưng ý đồ của ông ta đã bị Giang Cảnh Nghiêu và cụ Giang phát hiện và ngăn chặn kịp thời.
Để tránh sự việc tiếp tục lan rộng, sau khi bàn bạc với cụ Giang, họ quyết định trục xuất ông ta ra khỏi Giang gia để bảo vệ ông ta.
Cụ Giang kể đến đây, lại thở dài một hơi:
"Có lẽ nó nghĩ rằng, trong chuyện này người sai là ba nó, nhưng chúng ta lại đứng về phía ba nó. Vì thế, ngay cả chúng ta nó cũng oán hận. Lúc đó nó đã trở thành một con người khác, nếu tiếp tục ở lại Giang Châu, không chỉ không có lợi cho nó mà còn dễ khiến nó làm ra những chuyện quá đáng hơn."
Nguyễn Tinh Vãn nghe mà ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại, há miệng định nói nhưng nhất thời không biết nói gì.
Mẹ của Giang Thượng Hàn tiếp lời:
"Như mọi người biết, Giang gia có rất nhiều nhánh, thế lực vốn dĩ rất phức tạp. Một khi họ biết Vưu Tư là do nó giết, cộng thêm những vấn đề liên quan, họ sẽ làm lớn chuyện này. Họ không dám làm gì ba nó, thì chỉ có thể trút giận lên nó."
Cụ Giang tiếp tục:
"Ba nó cũng vì chuyện này mà chịu đả kích lớn, sau khi nó rời Giang Châu thì nằm liệt giường, chưa đến nửa năm đã qua đời. Chuyện này dần dần bị mọi người lãng quên."
Chu Từ Thâm bất chợt lên tiếng:
"Không ngờ quá khứ của Giang gia lại ly kỳ đến vậy."
Cụ Giang khẽ ho hai tiếng:
"Vân Trục quả thực có lỗi, nhưng việc Giang gia có liên hệ với Nam Thành không phải bắt đầu từ nó. Nói cho cùng, cũng là lỗi của ta và ông ngoại con. Năm đó chỉ muốn dạy Chu gia một bài học, nhưng không ngờ... lại để kẻ có tà tâm lợi dụng. Điều ông ngoại con hối tiếc nhất trong đời, cũng là điều ông ấy hối hận nhất, chính là đứa trẻ của Chu gia năm đó..."
"Điều hối tiếc nhất, chẳng phải là câu xin lỗi đó chưa bao giờ được nói ra sao?"
Cụ Giang lại ho vài tiếng:
"Ông ngoại con là gia chủ của Giang gia, có rất nhiều chuyện ông ấy không thể tự mình quyết định. Lúc cận kề cái chết, ông ấy vẫn luôn nghĩ về con và mẹ con. Người khác có thể trách ông ấy, hận ông ấy, nhưng con thì không thể..."
Chu Từ Thâm đứng dậy:
"Tôi trách ông ấy làm gì? Mọi chuyện đã qua lâu rồi, trách ai cũng chẳng thay đổi được gì."
Cụ Giang nhìn anh, ngàn lời cuối cùng muốn nói chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Rốt cuộc, đó là nghiệp mà thế hệ trước đã gieo, mới có quả báo ngày hôm nay.
Nguyễn Tinh Vãn cũng đứng dậy, cúi người chào cụ Giang và mẹ của Giang Thượng Hàn, sau đó cùng Chu Từ Thâm rời đi.
Bên ngoài, trời đã tối mịt.
Có vẻ như đã rất khuya.
Ở đằng xa, những đám mây đen tụ lại, trời như sắp mưa mà chưa mưa.
Nguyễn Tinh Vãn bước đến bên cạnh Chu Từ Thâm, khẽ nói:
"Anh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này sao?"
"Hả?" Chu Từ Thâm nhìn cô, nhàn nhạt nói:
"Không, mọi chuyện đã qua rồi."
Nguyễn Tinh Vãn dừng bước, chọc chọc vào n.g.ự.c anh, nhẹ nhàng nói:
"Anh luôn miệng nói đã qua rồi, nhưng trong lòng anh, vẫn chưa thể tự thuyết phục được mình, đúng không?"
Chương 1508
Bên bờ sông, cơn gió đêm mang theo vài phần lạnh lẽo, từng cơn sóng nối tiếp nhau đập mạnh vào bờ.
Giang Sơ Ninh bị Giang Vân Trục khống chế, đứng trên bến cảng.
Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói khản đặc vì khóc:
"Chú hai..........."
Giang Vân Trục hạ thấp giọng nói:
"Ninh Ninh, chú sẽ không làm hại cháu. Chỉ cần họ để chú rời đi, cháu sẽ được bình an trở về."
Giang Sơ Ninh nghẹn ngào:
"Nhưng trước đây chú không như vậy... Chú quay về đi, ông cố và ba sẽ không trách chú đâu, xin chú đừng cố chấp nữa."
Cả người Giang Vân Trục trông có phần nhếch nhác, nhưng nụ cười trên gương mặt lại nhẹ nhàng và thoải mái:
"Ninh Ninh, cháu còn nhỏ, sau này lớn lên cháu sẽ hiểu. Cả Giang gia, không ai có thể chấp nhận chú, kể cả cháu. Chẳng lẽ cháu chưa từng hận chú sao?"
Giang Sơ Ninh nói:
"Đó là vì chú đã khiến chị Sam Sam mất con, nên cháu mới..."
"Phải không? Chuyện đã xảy ra rồi thì không thể thay đổi được. Chú không cố chấp, mà là họ từng bước từng bước đẩy chú đến con đường này. Chẳng lẽ chú không muốn sống yên ổn sao? Nhưng ai đã cho chú cơ hội? Ông cố con đã cho chưa? Ba con đã cho chưa? Còn chị Sam Sam mà con nói, cô ấy có tha thứ cho chú không?"
Giang Sơ Ninh há miệng, nhưng cuối cùng không nói được gì thêm.
Trời tối dần, ánh đèn bên bến cảng lần lượt sáng lên, chiếu rọi cả dòng sông.
Giang Thượng Hàn đứng cách đó không xa, một tay đút túi quần, thần sắc lạnh lùng, không gợn sóng.
Giang Vân Trục lớn tiếng hỏi:
"Tôi không có thời gian để dây dưa với cậu ở đây. Bao lâu nữa thì thuyền đến?"
Giang Thượng Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ:
"Hai phút."
Giang Vân Trục cười:
"Không ngờ cậu lại liên thủ với bọn họ. Xem ra, tôi vẫn còn chút giá trị."
Giang Thượng Hàn nhìn ông ta, giọng điệu phẳng lặng:
"Đừng tự đánh giá cao bản thân. Ông có thể quay về Giang Châu gây ra chuyện này, ai đứng sau hỗ trợ, cả tôi và ông đều rõ."
"Đúng vậy, rõ thì sao? Thật ra tôi rất tò mò, Chu Từ Thâm không ra tay đã đành, nhưng tại sao cậu cũng nhẫn nhịn như vậy? Thật sự là để chuộc lỗi cho ông cụ à?"
"Không đến lượt ông lo."
Giang Vân Trục bật cười lớn:
"Cậu lo hay không thì cũng thế. Nhưng tôi e rằng bây giờ cậu không đủ sức đâu. Từ sau khi ông cụ qua đời, cả Giang gia đã hỗn loạn. Những lão tộc trưởng phản đối cậu đã chết, nhưng thế lực đứng sau họ vẫn còn. Muốn nhổ tận gốc, nào chỉ là chuyện một sớm một chiều? Cậu không dám ép họ quá, vì cậu sợ họ sẽ hợp tác với bên Nam Thành. Khi đó, Giang gia sẽ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu."
Giang Thượng Hàn im lặng. Một lát sau, môi anh ta khẽ nhếch lên lạnh lùng, như một sự chế giễu không lời.
Nụ cười trên mặt Giang Vân Trục dần biến mất, cuối cùng ông ta hiểu ra điều gì đó:
"Xem ra, cái c.h.ế.t của những lão tộc trưởng đó, vốn đã nằm trong tính toán của cậu."
Ngay khi nói ra điều này, Giang Vân Trục chợt nhận ra tại sao người của ông ta lại dễ dàng g.i.ế.c được những lão tộc trưởng đó.
Tại sao Giang Thượng Hàn, sau khi lặng lẽ trở về Giang Châu, chỉ cần hai ngày đã quét sạch đám người đó.
Thì ra, là như vậy...
Ông ta vốn nghĩ mình có thể đổ tội lên đầu Giang Thượng Hàn, nhưng không ngờ, bản thân lại là con d.a.o để người khác mượn tay.
Lúc này, con thuyền mà Giang Vân Trục chờ đã cập bến phía sau ông ta.
Những người trên thuyền bước xuống, đi thẳng đến bên cạnh Giang Thượng Hàn.
Giang Thượng Hàn nhìn Giang Vân Trục , giọng nói lạnh lùng:
"Thả người."
Giang Vân Trục thu hồi ánh mắt, cúi xuống nói điều gì đó chỉ hai người nghe được bên tai Giang Sơ Ninh, sau đó đẩy cô về phía trước, nhanh chóng nhảy lên con thuyền phía sau, bỏ đi.
Giang Sơ Ninh loạng choạng vài bước rồi được người đỡ lấy.
Cô còn chưa kịp đứng vững thì từ xa bỗng vang lên một tiếng "ầm" lớn.
Khoảnh khắc tiếp theo, một ngọn lửa bùng lên ngút trời!