“Vừa rồi các dự án đã được xem qua, nếu các anh cảm thấy phù hợp với dự án nào thì có thể trực tiếp nói ra, hoặc sau cuộc họp có thể đến gặp riêng tôi. Danh sách những người phụ trách từng dự án sẽ được công bố muộn nhất vào chiều nay.”
Triệu Kính lập tức đứng bật dậy:
“Tôi không đồng ý! Cô Nguyễn, sao cô có thể giao các dự án lớn thế này cho họ? Cô biết họ đã làm gì chưa? Cô định hủy hoại Lâm Thị sao!”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn Triệu Kính:
“ Triệu tổng kích động như vậy, hay là anh ngồi vào vị trí của tôi để nói thử?”
Mặt Triệu Kính đỏ bừng, miệng mấp máy một hồi mà không phát ra tiếng.
Nguyễn Tinh Vãn đứng lên:
“Nếu không còn ai có ý kiến gì khác, cuộc họp kết thúc. À, có lẽ mọi người chưa rõ, vậy tôi xin nhắc lại ở đây, từ lúc tôi bước chân vào Lâm Thị, người có quyền quyết định cao nhất chính là tôi. Bất cứ việc gì nếu chưa thông qua tôi và chưa có chữ ký của tôi đều không có giá trị. Ai có ý kiến gì có thể đưa ra, nhưng tôi không nhất thiết phải nghe.”
Rõ ràng, cô đang công khai phản bác lại ý kiến của Triệu Kính.
Nhóm của Triệu Kính đều im lặng, cúi đầu không nói.
Trong khi đó, những người phía bên kia cảm thấy như đã được xả hết giận, trong lòng thư thái hơn nhiều.
Thẩm Tử Tây cũng kinh ngạc trước cảnh tượng này, trước đây Giang Yến từng nói Chu Từ Thâm phải rất vất vả mới có thể theo đuổi được cô, anh không tin. Bây giờ xem ra, quả thật không dễ dàng gì.
Phụ nữ đúng là đáng sợ, nhất là khi nghiêm túc.
Khi Nguyễn Tinh Vãn bước vào văn phòng của chủ tịch, đồ đạc cũ đang được dọn ra ngoài.
Xem ra hiệu suất làm việc khá cao.
Dương Chấn tiến lại gần:
“Cô Nguyễn, đừng để ý lời của Triệu tổng vừa rồi. Tính ông ấy là vậy, mấy chục năm rồi, không thể thay đổi được ngay.”
Nguyễn Tinh Vãn thu lại ánh mắt, mỉm cười:
“Không sao, tôi cũng mong Triệu tổng không để ý lời của tôi. Tôi chỉ làm việc công, không có ý với ai.”
Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Làm phiền anh tìm giúp tôi một văn phòng sạch sẽ, tôi còn có việc cần giải quyết.”
Dương Chấn nói:
“Cô Nguyễn đi theo tôi.”
Văn phòng mà Dương Chấn tìm cho cô tuy nhỏ, nhưng sạch sẽ và sáng sủa, trông như mới và chưa qua sử dụng.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Anh vừa nói ngân hàng đã đồng ý cho vay rồi à?”
“Vâng, sáng nay chuyện cô Nguyễn và Chu tổng xuất hiện trước cửa Lâm Thị bị chụp lại, gây xôn xao không nhỏ. Nhân cơ hội đó tôi đã liên hệ với bên ngân hàng… Họ đã nhanh chóng đồng ý.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Tôi hiểu rồi.”
“Vậy tôi ra ngoài, nếu cô Nguyễn cần gì, cứ gọi tôi.”
Sau khi Dương Chấn rời đi không lâu, cửa văn phòng lại vang lên tiếng gõ.
Lần này là chồng của Trần Uyển Lộ dẫn theo một vài người bước vào.
Trông họ có vẻ lo lắng, chưa hiểu rõ ý định của Nguyễn Tinh Vãn.
Chồng của Trần Uyển Lộ nói:
“Cô Nguyễn, cảm ơn cô đã cho chúng tôi cơ hội quay lại Lâm Thị, nhưng với tình hình hiện tại của chúng tôi, nhận trách nhiệm quản lý các dự án lớn có lẽ không thích hợp lắm, cũng dễ bị người ta chỉ trích, ảnh hưởng không tốt cho Lâm Thị…”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Không ai thích hợp hơn các anh. Hơn nữa, hiện tại Lâm Thị còn hình ảnh tích cực gì đâu, cứ cố gắng hết sức thôi.”
Cô tiếp tục:
“Đã đến đây rồi, tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi biết rõ những chuyện trước đây, giao các dự án này cho các anh cũng là để các anh giúp tôi giám sát chặt chẽ. Chỉ có như vậy, Lâm Thị mới có cơ hội hồi sinh.”
Chương 1030
Ở phía bên kia, khi trở về văn phòng của mình, Triệu Kính bắt đầu nổi trận lôi đình. Những người lãnh đạo khác đứng đợi bên ngoài, chẳng ai dám vào làm kẻ chịu trận.
Dương Chấn mở cửa văn phòng, liền bị một đồ trang trí ném về phía mình.
Triệu Kính chửi rủa:
“Đúng là ý kiến tồi của anh! Đây đâu phải tìm một kẻ thế mạng, mà là mời một vị tổ tông về đây! Thời Lâm Chí An còn sống, tôi cũng chưa từng chịu nhục thế này!”
Dương Chấn đóng cửa lại, tiến lên nói:
“Triệu tổng, anh cũng nói rồi, bây giờ thời thế khác xưa. Khi Lâm tổng còn sống, anh là cánh tay đắc lực nhất của ông ấy, nhưng quan hệ giữa ông ấy và cô Nguyễn anh cũng rõ rồi. Với lại, người trẻ làm việc chỉ nhìn trước mắt, không nghĩ đến hậu quả, anh hà tất phải so đo với cô ấy làm gì.”
Sau cơn giận, Triệu Kính ngồi phịch xuống ghế, hừ lạnh:
“Cô ta chỉ dựa vào việc có Chu Từ Thâm đứng sau lưng, nếu không, cho cô ta mười lá gan cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy!”
“Hiện tại dù sao chúng ta cũng đang cầu cạnh cô ấy. Mặt khác, anh hãy nghĩ thế này: cô ấy ôm lấy trách nhiệm lớn thế nào thì cũng phải gánh chịu bấy nhiêu. Đến lúc Lâm Thị không còn trụ nổi nữa và phá sản, anh có thể thoát thân một cách an toàn, nhưng cô ấy thì không dễ dàng như vậy.”
“Đừng nói mấy thứ vô nghĩa đó với tôi. Nhìn thấy cô ta tôi đã thấy phiền rồi. Sau này không đến công ty nữa, ai muốn quản thì cứ quản.”
Dương Chấn cười nhẹ:
“Quan mới nhậm chức thường đốt ba đống lửa. Cô Nguyễn cũng chỉ vì thiếu tự tin nên mới làm lớn chuyện thôi. Chúng ta cứ lo làm tốt việc của mình là được rồi.”
Triệu Kính cau mày:
“Làm sao mà làm? Cô ta đã cài người của mình vào rồi. Anh biết rõ mấy người đó bị đuổi khỏi Lâm Thị thế nào, anh còn hy vọng họ đứng về phía chúng ta à?”
Triệu Kính vốn định rằng, sau khi mời Nguyễn Tinh Vãn về nắm quyền, ngân hàng sẽ nể mặt Chu Từ Thâm mà cho vay, còn những dự án này sẽ do người của ông ta quản lý. Dù sao Lâm Thị cũng đã lụi bại, đến lúc đó ông ta chỉ cần kiếm cớ để chuyển tiền vào túi mình. Còn kết cục của các dự án, người khác chỉ việc đòi lời giải thích từ Nguyễn Tinh Vãn, còn ông ta sẽ phủi tay bỏ đi.
Nhưng bây giờ, việc làm của Nguyễn Tinh Vãn đã đảo lộn toàn bộ kế hoạch của ông ta.
Dương Chấn nói tiếp:
“Triệu tổng, thực ra, tình huống này chỉ có lợi chứ không có hại gì cho chúng ta.”
Triệu Kính khó hiểu:
“Ý anh là sao?”
“Bên ngoài ai cũng biết mấy người đó đã rời khỏi Lâm Thị vì lý do gì. Giờ cô Nguyễn cho họ cơ hội quay lại, chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng nếu những dự án do họ phụ trách lại gặp vấn đề, theo anh, người ta sẽ nghi ngờ ai đầu tiên?”
Triệu Kính lập tức hiểu ra:
“Ý anh là đổ hết trách nhiệm lên đầu họ?”
Dương Chấn gật đầu:
“Dù sao họ cũng từng có vết nhơ. Nếu họ tái phạm, mọi người chắc chắn sẽ dễ dàng quy chụp tội lỗi lên họ. Như vậy, cô Nguyễn cũng sẽ mang tiếng là không biết dùng người. Dù kết cục của Lâm Thị thế nào, trong mắt cả Lâm Thị và Nam Thành, Triệu tổng vẫn là người có năng lực nhất.”
Triệu Kính suy nghĩ một lúc, thấy những lời này rất hợp lý.
Như vậy, ông ta không chỉ đạt được mục tiêu của mình mà còn mang về danh tiếng tốt.
Còn gì vui hơn?
Một lát sau, Triệu Kính bảo Dương Chấn gọi mấy lãnh đạo đang đợi bên ngoài vào và dặn dò một chút.
Sau đó, ông ta yêu cầu họ phối hợp hoàn toàn với những người do Nguyễn Tinh Vãn cử tới, để họ mất cảnh giác và tiện cho những việc sau này.