Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Tối nay em hẹn Sam Sam và Tiểu Thầm đi ăn, anh có đến được không?”
Chu Từ Thâm đáp:
“Em cứ đi đi.”
“Công ty nhiều việc lắm hả?”
“Ừ, tối nay không cần đợi anh, ngủ sớm nhé.”
Cô khẽ đáp:
“Vâng, nhớ ăn uống đầy đủ nhé.”
Chu Từ Thâm khẽ cười:
“Anh biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Bùi Sam Sam liền tò mò hỏi:
“Chu tổng không đến hả?”
Cô cất điện thoại:
“Anh ấy ở Giang Châu một tháng, công việc tồn đọng quá nhiều, chắc phải bận rộn thêm một thời gian nữa.”
Bùi Sam Sam thở dài:
“Ước gì Chu tổng có thể chia sẻ bớt gánh nặng của anh ấy cho mình, dù chỉ một phần mười cũng được.”
Cô bật cười, hỏi:
“Hứa Loan trả lời chưa?”
“Trả lời rồi, cậu ấy nói mấy hôm trước đi công tác, đang ở sân bay, bảo bọn mình đến trước không cần đợi.”
Nói rồi, Bùi Sam Sam lại không nhịn được mà tám chuyện:
“Này, cậu đã hỏi Tiểu Thầm chưa, xem liệu trước đây em ấy có để ý đến Hứa Loan không? Không biết có phải mình tưởng tượng không, nhưng mình thấy hình như em ấy có gì đó đặc biệt với Hứa Loan.”
“Đặc biệt thế nào?”
“Thì… giác quan thứ sáu của phụ nữ ấy.”
Trong mấy chuyện thế này, Bùi Sam Sam quả thật rất tinh tế.
Cô nói:
“Tiểu Thầm thích cậu ấy, chỉ là… cậu cũng biết tính Tiểu Thầm, mấy chuyện khác thì mình cũng không rõ lắm.”
Bùi Sam Sam bảo:
“Đúng thế, hai người họ chênh lệch tuổi tác khá nhiều. Quan trọng nhất là, không biết cái ông sếp tư bản của Hứa Loan có cho cậu ấy yêu đương không nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Tối đến, sau khi studio đóng cửa, cô cùng Bùi Sam Sam dẫn theo Giang Sơ Ninh đến quán lẩu đã đặt trước.
Trên đường đi, Giang Sơ Ninh cứ ngáp liên tục.
Dù cả chiều cô ấy không học được gì mấy, nhưng cũng chạy tới chạy lui, không giúp được gì nhiều mà đã mệt lả.
Quán lẩu không xa, cô tìm được chỗ đỗ xe.
Giang Sơ Ninh vừa xuống xe vừa ngáp, nhưng chưa đứng vững đã ngẩn người.
Cô bước đến bên cạnh:
“Sao thế?”
Giang Sơ Ninh dụi mắt, hoàn toàn tỉnh táo:
“Ở đằng kia… đẹp trai quá!!!”
Cả cô và Bùi Sam Sam đều nhìn theo hướng ánh mắt của Giang Sơ Ninh, thấy người đứng trước cửa quán lẩu chính là Nguyễn Thầm.
Bùi Sam Sam cố nhịn cười:
“Muốn chị ra xin thông tin liên lạc giúp em không?”
Giang Sơ Ninh vừa xấu hổ vừa mong chờ:
“Như thế… không hay lắm.”
“Có gì đâu, chờ chị chút, đảm bảo lấy được cho em.”
Bùi Sam Sam vừa định đi thì bị Nguyễn Tinh Vãn kéo lại, cười nói:
“Thôi đừng trêu em ấy nữa.”
Nói rồi, cô quay sang Giang Sơ Ninh:
“Đó là em trai chị.”
Giang Sơ Ninh: “…”
Bùi Sam Sam cười đến đau bụng:
“Em ấy dễ thương quá, trêu em ấy vui thật.”
Cô cũng không ngờ cô gái nhỏ từng nói thích Chu Từ Thâm, giờ gặp Nguyễn Thầm lại đỏ mặt thế này.
Bùi Sam Sam kéo Giang Sơ Ninh:
“Được rồi, chúng ta qua đó đi, nhân tiện giới thiệu ‘anh chàng đẹp trai’ này cho em luôn.”
Trước cửa quán lẩu, vừa đứng chưa bao lâu,Nguyễn Thầm đã được vài cô gái đến xin số điện thoại.
Cậu từ chối từng người một, rồi ngẩng lên thấy Bùi Sam Sam và Nguyễn Tinh Vãn đi tới.
Cậu nói lời xin lỗi với mấy cô gái, rồi bước về phía Bùi Sam Sam và Nguyễn Tinh Vãn.
Thấy vậy, mấy cô gái thất vọng bỏ đi.
Chương 1280
Bùi Sam Sam vẫy tay về phía Nguyễn Thầm:
“Được đấy Tiểu Thầm, dạo này lại đẹp trai thêm rồi, con gái thích em ngày càng nhiều đấy.”
Nguyễn Thầm: “…”
Cậu vừa định nói gì đó thì ánh mắt liền dừng lại trên gương mặt hơi đỏ của Giang Sơ Ninh, đang đứng bên cạnh Bùi Sam Sam.
Nguyễn Tinh Vãn từ phía sau bước tới, giới thiệu:
“Em ấy là Giang Sơ Ninh, tầm tuổi em đấy.”
Nói rồi, cô lại quay sang Giang Sơ Ninh:
“Đây là em trai chị, Nguyễn Thầm.”
Giang Sơ Ninh lắp bắp nói:
“Chào… chào anh.”
Cậu khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Lúc này, có người đi ngang qua, khiến Bùi Sam Sam phải nhường chỗ và lảo đảo một chút.
Cô liền đỡ Bùi Sam Sam:
“Vào phòng trước đi, chỗ này càng lúc càng đông rồi.”
Nguyễn Thầm nói:
“Đi thôi.”
Cô và Bùi Sam Sam đi phía trước, nhiều lần Bùi Sam Sam không nhịn được mà quay đầu lại, thì thầm với cô:
“Chẳng lẽ Giang Sơ Ninh thực sự thích Tiểu Thầm nhà mình rồi?”
Nghe vậy, cô cũng quay đầu lại nhìn.
Giang Sơ Ninh và Nguyễn Thầm đang đi song song, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt rõ ràng đầy căng thẳng.
Có vẻ như có chút gì đó không bình thường.
Bùi Sam Sam lại nói:
“Lúc nãy mình chỉ đùa thôi, đừng có thật đấy nhé. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy cô gái tầm tuổi như em ấy, dễ bị thu hút bởi các chàng trai đẹp, mà Tiểu Thầm thì có đầy đủ điều kiện rồi…”
Cô rời ánh mắt đi:
“Mới lần đầu gặp thôi, chắc không đến mức thế đâu. Biết đâu em ấy chỉ là hơi ngại thì sao.”
“Cả ngày nay mình tiếp xúc với em ấy rồi, hai chữ ‘ngại ngùng’ không hợp với em ấy đâu.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Bùi Sam Sam tiếp tục:
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng phải là ấn tượng từ nhan sắc sao? Chẳng phải Chu tổng nhà cậu cũng vì cậu xinh đẹp mà ban đầu mới…”
Cô liền bịt miệng Bùi Sam Sam lại:
“Được rồi, bớt nói đi.”
Bùi Sam Sam cười hì hì, kéo tay cô xuống:
“Được rồi, mình chỉ đùa thôi. Giang Sơ Ninh là một tiểu thư nhà giàu, gặp không ít trai đẹp rồi, Giang Thượng Hàn chắc cũng không kém gì Tiểu Thầm. Đừng lo lắng, cứ để mọi chuyện tự nhiên.”
Vừa nói chuyện, họ vừa đến phòng riêng.
Vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ lập tức đến để ghi món.
Vì Giang Sơ Ninh, vốn là người Giang Châu, không ăn cay giỏi, Bùi Sam Sam cũng muốn ăn ít cay nên họ gọi một nồi lẩu uyên ương.
Sau khi gọi món xong, Nguyễn Thầm hỏi:
“Chu Từ Thâm không đến à?”
Cô nói:
“Anh ấy bận việc ở công ty, không đến được.”
Cậu gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hôm nay cậu đến đây vốn là để hỏi cô cụ thể về chuyện đứa bé, nhưng vì có mặt Giang Sơ Ninh nên cậu không tiện mở lời. Có lẽ sẽ để sau mới hỏi.
Nguyễn Tinh Vãn lật tìm đồ uống, sau khi hỏi mọi người muốn uống gì, liền hỏi Bùi Sam Sam:
“Daniel có đến không?”
“Không biết nữa, gọi không thấy anh ấy nghe máy. Chúng ta cứ ăn, không cần đợi. Anh ấy không đến thì càng tốt, mình có thể ăn nhiều hơn chút.”
Cô mỉm cười, đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Là Hứa Loan gọi, cô ấy đã gần đến cửa quán và hỏi số phòng của họ.
Cô nói:
“Phòng này hơi khó tìm, để mình nhờ Tiểu Thầm ra đón cậu nhé.”
Cúp máy, cô quay sang Nguyễn Thầm:
“Hứa Loan sắp tới rồi, em ra ngoài đón giúp chị nhé.”
Cậu gật đầu, sau đó đứng dậy.