Đến khoảng 2 giờ sáng, khi nhân viên bảo vệ đi tuần tra, thấy có người ngồi ở đó, liền tiến lại gần. Sau khi nhận ra là Nguyễn Thầm, ông hỏi:
“Tiểu Thầm? Giữa đêm thế này, cậu ngồi đây làm gì?”
Nguyễn Thầm ngẩng đầu lên, không biểu lộ cảm xúc, khẽ l.i.ế.m môi:
“Không có gì đâu.”
Bảo vệ thấy cậu không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm, chỉ nói:
“Cậu không vào phòng bảo vệ ngồi một chút sao? Trời lạnh lắm, họ vừa mua đồ ăn khuya, cậu vào ăn chút gì đi.”
Nguyễn Thầm đáp:
“Cảm ơn, cháu không đói. Bác cứ tiếp tục tuần tra đi, cháu ngồi thêm chút rồi về.”
Bảo vệ nghe vậy, gật đầu:
“Được, nếu cần gì thì cứ tới phòng bảo vệ tìm họ nhé.”
Nguyễn Thầm gật nhẹ:
“Vâng.”
Sau khi bảo vệ đi, cậu cũng thấy ngồi lâu hơi mỏi, liền cất điện thoại vào túi rồi đi qua đi lại dưới lầu.
Cứ thế, một đêm trôi qua.
Khi trời sáng, cư dân trong khu bắt đầu tấp nập, Nguyễn Thầm mới rời đi.
Hứa Loan ngủ một giấc, sáng dậy cảm thấy tội lỗi vì tối qua ăn quá nhiều đồ, nên quyết định chạy bộ buổi sáng.
Cô chạy hai vòng quanh hồ nhân tạo bên cạnh khu chung cư, lúc quay về thì bị bảo vệ gọi lại:
“Cô Hứa!”
Hứa Loan quay đầu lại:
“Có chuyện gì vậy bác?”
Bảo vệ thần thần bí bí đi tới, nhỏ giọng hỏi thăm:
“Cô và bạn trai giận nhau đúng không?”
Hứa Loan ngơ ngác:
“Hả?”
Bảo vệ nói:
“Tối qua cậu ấy đứng dưới lầu nhà cô cả đêm đấy. Tôi bảo vào phòng bảo vệ ngồi mà cậu ấy không chịu.”
Hứa Loan sững người:
“Bạn trai tôi... Nguyễn Thầm á?”
“Đúng rồi, là cậu Nguyễn. Cậu ấy đứng đến sáng mới đi. Hai người cãi nhau à?”
“Không… không có cãi nhau.”
Hứa Loan ngẫm nghĩ vài giây rồi nói:
“Cảm ơn bác nhé.”
Bảo vệ xua tay:
“Không có gì, chuyện nên làm thôi.”
Trên đường về nhà, Hứa Loan chậm rãi bước đi, trong lòng không hiểu tại sao Nguyễn Thầm lại đứng dưới lầu nhà cô suốt cả đêm.
Về đến cửa, nhìn thoáng qua lối thoát hiểm bên cạnh, cô bất giác nhớ đến lần trước khi Tần Vũ Huy tìm tới.
Nguyễn Thầm tối qua có nói rằng Tần Vũ Huy đã trốn thoát.
Hứa Loan giật mình, chẳng lẽ vì chuyện này mà cậu đứng dưới lầu cả đêm?
Về đến nhà, cô đổ người xuống sofa, nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, điện thoại reo lên, là bạn cô gọi rủ đi dạo phố vào buổi chiều.
Cô cũng đang rảnh rỗi, muốn tìm cách làm bản thân bớt suy nghĩ linh tinh nên liền đồng ý.
Khi đi dạo, bạn cô hỏi:
“Cậu vẫn đang buồn vì chuyện chấm dứt hợp đồng à?”
Hứa Loan thu lại suy nghĩ, cố gắng lấy lại tinh thần:
“Không phải đâu.”
“Thế thì là chuyện gì?”
Hứa Loan viện cớ:
“Tối qua xem phim muộn quá, nửa đêm mới ngủ, nên không được tỉnh táo.”
Bạn cô cười:
“Cậu còn có thời gian xem phim à? Phim gì thế, có gì hay không, giới thiệu đi.”
“Chỉ là xem linh tinh thôi.”
“Ê, mình đang xem một bộ này hay lắm, phim ngọt sủng nhẹ nhàng, hợp để g.i.ế.c thời gian. Cậu nên xem thử, là tình chị em đấy, ngọt đến mức trái tim bà cô già của mình cũng muốn tan chảy.”
Hứa Loan: “...”
Tự nhiên cô cảm thấy không còn hứng thú lắm.
Lúc này, bên cạnh có một đôi nam nữ đang đi dạo.
Chàng trai muốn nói điều gì đó, liền gọi thẳng tên cô gái.
Cô gái hờn dỗi nói:
“Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, chị lớn hơn em hai tuổi, phải gọi là chị chứ, không lễ phép gì cả.”
Chàng trai không nói gì, chỉ lè lưỡi, rồi chạy vụt đi.
Bạn cô nhìn cảnh đó, không nhịn được mà tặc lưỡi, ghé sát Hứa Loan nói:
“Thấy chưa? Chàng trai mà không chịu gọi là chị, chắc chắn lòng dạ không ngay thẳng.”
Chương 1520
Tại Giang Châu, sau khi dỗ con ngủ xong, Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống bên cạnh Chu Từ Thâm:
“Khi nào chúng ta về Nam Thành?”
Đã ở đây nửa tháng, mọi chuyện cơ bản đã giải quyết xong, cũng đến lúc nên quay về rồi.
Chu Từ Thâm khẽ ngẩng lên khỏi màn hình máy tính:
“Sắp rồi.”
“Vậy là trong mấy ngày tới sao?”
Chu Từ Thâm khẽ “ừ” một tiếng.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Vậy em đi thu dọn hành lý. Đồ của con nhiều lắm, chắc sẽ mất khá nhiều thời gian để sắp xếp.”
Cô vừa đứng dậy, Chu Từ Thâm đã kéo cô lại:
“Chờ đã, anh có chuyện muốn nói với em.”
Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt Nguyễn Tinh Vãn dần tắt, cô lại ngồi xuống:
“Có… chuyện gì sao? Chẳng lẽ con không thể cùng chúng ta về à?”
Chu Từ Thâm đặt máy tính xuống, vòng tay qua vai cô:
“Có thể, nhưng cần chờ một thời gian.”
“Ý anh là gì?”
“Nhóm y tế ở đây không thể đi hết cùng chúng ta về Nam Thành. Con vẫn còn vài liệu trình điều trị chưa hoàn thành. Đợi làm xong, Giang Nguyên sẽ đưa con về.”
“Vậy… mất bao lâu?”
“Nhiều nhất là ba tháng.”
Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu, im lặng không nói gì.
Chu Từ Thâm đưa tay chạm nhẹ vào cằm cô, giọng trầm ấm:
“Không vui sao?”
“Không, chỉ là em cứ nghĩ con có thể về cùng chúng ta.”
Nguyễn Tinh Vãn thở dài, thôi vậy, đã đợi lâu đến thế này, ba tháng nữa cũng không thành vấn đề.
Xem như chuyện tốt cần thêm chút thời gian để hoàn thành.
Chu Từ Thâm lại nói:
“Không phải em muốn sinh thêm một đứa sao? Có con bên cạnh cũng không tiện.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Cô lườm anh:
“Anh không thể nói chuyện nghiêm túc được à?”
Thấy cô tâm trạng khá hơn, Chu Từ Thâm nhướn mày:
“Anh đang rất nghiêm túc. Không phải em nói muốn sinh thêm sao? Có con ở đây, em định sinh kiểu gì?”
“Anh đúng là…”
Chu Từ Thâm siết c.h.ặ.t t.a.y ôm cô, kéo cô lại gần mình, mũi chạm vào mũi, giọng trầm khàn:
“Anh làm sao? Hửm?”
“Sau này, lúc anh già nằm trên giường bệnh, em rất có khả năng sẽ rút ống thở của anh.”
Đôi mắt đen của Chu Từ Thâm lấp lánh ý cười:
“Chỉ cần lúc đó em nằm cạnh anh, rút ống thở có là gì đâu?”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Lại bắt đầu rồi.
Cô đẩy anh ra:
“Được rồi, được rồi, đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa, đi ngủ đi!”
Chu Từ Thâm ôm cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô:
“Cả ngày nay em đã dành thời gian cho con rồi, giờ ở bên anh một lát đi.”
“Em đâu có…”
Nói được nửa câu, Nguyễn Tinh Vãn chợt nghĩ ra gì đó, liền đổi chủ đề, hỏi:
“Mẹ thì sao? Cũng về Nam Thành với con sau ba tháng à?”
Chu Từ Thâm thản nhiên:
“Bà ấy không về.”
“Tại sao?”
“Vì đây mới là nhà của bà ấy.”
Nguyễn Tinh Vãn nhớ lại những lời bà từng nói ở từ đường Giang gia, rằng bà trở về để chịu tang Giang lão gia.
Cô trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
“Còn Giang Sơ Ninh thì sao? Em ấy có quay lại Nam Thành nữa không?”
“Chuyện này anh không rõ.”
Anh ngừng một lát rồi nói:
“Nhắc mới nhớ, dạo này cô ấy cứ đòi gặp em. Trước khi về Nam Thành, em đi gặp cô ấy đi.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Em biết rồi.”
Hai ngày sau, sau khi xin ý kiến Giang Nguyên, Nguyễn Tinh Vãn bế con trai ra ngoài.
Có lẽ vì ở trong nhà quá lâu, khi ra ngoài, cậu bé nhìn gì cũng thấy mới lạ, vung vẩy đôi tay nhỏ, líu ríu những âm thanh ngây thơ, trông rất vui vẻ.
Chu Từ Thâm đưa cô đến trước cửa trung tâm thương mại nơi hẹn gặp Giang Sơ Ninh, đặt xe đẩy trẻ em xuống rồi bế con vào xe đẩy, nói với Nguyễn Tinh Vãn:
“Tối anh đến đón em.”
“Được.”
Nguyễn Tinh Vãn vừa đáp thì nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.