Sau khi thấy thực sự không có cách nào khác, họ chỉ còn cách đặt hy vọng vào cụ Cận.
Trước đây, Trình Vị đồng ý hợp tác với họ cũng là nhờ cụ Cận đứng ra làm cầu nối.
Họ nghĩ rằng, dù Trình Vị có tài giỏi đến đâu, thì rốt cuộc cũng chỉ là một chàng trai trẻ, không thể không nể mặt cụ Cận.
Cụ Cận nói:
“Mấy người làm ta rối trí rồi. Rốt cuộc mấy người định xin lỗi Tiểu Vị hay là xin lỗi cô Nguyễn đây?”
Trình Vị mỉm cười nói:
“Cụ Cận, để cháu nói vậy.”
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn về phía Trình Vị, người kia chỉ khẽ gật đầu với cô, ra hiệu cho cô yên tâm.
Trình Vị tóm tắt ngắn gọn những gì đã xảy ra hôm đó tại phòng làm việc của Nguyễn Tinh Vãn. Chu An An đâu phải là một đứa trẻ như lời ba mẹ cô ấy nói, mà hoàn toàn là một tiểu thư cành vàng lá ngọc bị chiều hư từ nhỏ, dựa thế cậy quyền, kiêu ngạo và thích làm bậy.
Nghe vậy, sắc mặt ba mẹ Chu An An trở nên rất khó coi, nhất thời không thể nói gì để phản bác.
Họ cũng rõ tính cách của con gái mình thế nào.
Chỉ là Chu gia chưa từng coi Nguyễn Tinh Vãn ra gì, đương nhiên cũng không có ai lên tiếng bảo vệ cô.
Cuối cùng, mẹ của Chu An An không vui nói:
“Nói cho cùng, đây cũng là chuyện trong nhà, Trình tổng trách móc quá nhiều, chẳng phải quản quá nhiều rồi sao?”
Nguyễn Tinh Vãn từ từ nhìn qua, sắc mặt lạnh lùng:
“Chuyện trong nhà? Chuyện nhà ai?”
“Cô...”
Bà ta định nói gì đó nhưng bị ba của Chu An An ngăn lại.
Ba của Chu An An lại nói với Nguyễn Tinh Vãn:
“Cô Nguyễn, An An trước đây quả thật có chỗ đắc tội với cô, nhưng chuyện đã qua rồi, An An cũng đã nhận được bài học xứng đáng, hy vọng cô có thể tha thứ cho nó một lần.”
“Đúng vậy, An An nhà chúng tôi bây giờ vẫn còn bị quản thúc trong nhà, không thể ra ngoài. Cô Nguyễn cũng đừng được đà lấn tới.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Điều đó chỉ chứng tỏ là cô ta tự làm tự chịu, liên quan gì đến tôi chứ.”
Mẹ của Chu An An tức giận đứng bật dậy:
“Nguyễn Tinh Vãn, đừng tưởng rằng có Trình Vị chống lưng cho cô thì cô thật sự nghĩ mình là thứ gì đó. Cô là thứ hạ lưu mà Chu Từ Thâm không cần, giờ lại câu kéo được Trình Vị, tưởng rằng mình sẽ hóa thành phượng hoàng sao!”
Ba của Chu An An vội đứng dậy, giữ bà ta lại, trên mặt đầy vẻ xin lỗi:
“Xin cụ Cận bỏ qua cho, chúng tôi…................”
“Đủ rồi, ông còn định cúi đầu chịu nhục ở đây đến khi nào nữa. Chu gia chúng ta dù sao cũng là danh gia vọng tộc, không cần phải đến đây cầu xin ai!”
Nói xong, bà ta cầm túi xách, quay người bỏ đi.
Chương 424
Ba của Chu An An liên tục cúi đầu xin lỗi cụ Cận:
“Cụ Cận, thật sự xin lỗi, những lời bà ấy nói chỉ là lời trong lúc nóng giận, mong cụ đừng để bụng.”
Cụ Cận nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói:
“Đã đến mức này rồi, tôi cũng không giúp gì được cho anh chị nữa.”
Mẹ của Chu An An lại liếc nhìn Trình Vị, nhưng anh chỉ ngồi đó với vẻ mặt lạnh lùng.
Bà ta chỉ còn biết nghiến răng, không cam lòng mà rời đi.
Sau khi họ rời đi, cụ Cận thở dài, nói với Trình Vị:
“Tiểu Vị, lần này là do ta không nắm rõ tình hình, lỗi là ở ta.”
“Cụ Cận không cần phải nói vậy, cháu chỉ cảm thấy nên giải thích rõ ràng mọi chuyện với cụ.”
Cụ Cận quay sang nói với Nguyễn Tinh Vãn:
“Cô bé, chuyện này là lỗi của họ, những lời họ nói cháu đừng để tâm. Ban đầu ta cũng không muốn dính vào chuyện rắc rối giữa Chu gia và Chung gia, chỉ vì Chí Văn từng là học trò của ta, nên ta mới nghĩ muốn giúp đỡ cậu ấy một tay trong hoàn cảnh của Chung gia hiện tại.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Cảm ơn cụ Cận.”
Lúc này, người giúp việc gõ cửa, báo rằng bữa tối đã chuẩn bị xong.
Cụ Cận đứng dậy nói:
“Đi thôi, đến giờ ăn tối rồi.”
Trình Vị và Nguyễn Tinh Vãn đi phía sau, Trình Vị khẽ nói:
“Tinh Vãn, đáng ra mình nên nói trước với cậu về chuyện này.”
Anh khẽ mím môi:
“Xin lỗi, ban đầu mình định để họ xin lỗi cậu.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Không sao, mình vốn chưa từng mong đợi sẽ nhận được lời xin lỗi từ họ.”
Dù là Chu An An hay Chung Nhàn.
Lời xin lỗi của họ đối với cô mà nói không có chút giá trị nào, chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Khi họ đến phòng ăn, một người giúp việc khác bước vào, nói nhỏ với cụ Cận điều gì đó.
Cụ Cận khẽ gật đầu:
“Mời cậu ấy vào.”
Sau đó, cụ Cận quay sang nhìn Nguyễn Tinh Vãn và Trình Vị, mỉm cười nói:
“Còn có một vị khách nữa, chờ chút nhé.”
Vài phút sau, một người đàn ông được người giúp việc dẫn vào.
Nhìn thấy anh, Nguyễn Tinh Vãn hơi ngạc nhiên:
“Anh William?”
William nhìn sang, gật đầu chào:
“Cô Nguyễn.”
Cụ Cận nói:
“Hai người quen nhau à?”
Nguyễn Tinh Vãn vừa định mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.
William mỉm cười hóa giải sự bối rối của cô:
“Trước đây cháu đã gặp cô Nguyễn một lần.”
“Vậy à, đúng là duyên phận hiếm có.”
Nói xong, cụ Cận lại giới thiệu William và Trình Vị cho nhau.
William nói:
“Trước khi đến Nam Thành, tôi đã nghe nói về Trình tổng, quả nhiên là người trẻ tuổi đầy tài năng.”
Trình Vị bắt tay William, chỉ nói:
“Chào anh William.”
Cụ Cận cười nói:
“Nào nào, đừng đứng mãi thế, ngồi xuống đi.”
Vừa khi họ ngồi xuống, người giúp việc liền vội vã bước vào, lại thì thầm điều gì đó vào tai cụ Cận.
Nghe vậy, cụ Cận lộ vẻ mặt đầy ngạc nhiên:
“Sao cậu ấy lại đến đây?”
William nói:
“Có lẽ là vị khách cháu đã mời đến.”
Cụ Cận gật đầu, ra hiệu cho người giúp việc.
Khi hai người nói chuyện, William nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn, vẻ mặt hơi áy náy:
“Cô Nguyễn, thật xin lỗi, tôi không biết hôm nay cô cũng ở đây.”
Trình Vị đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.
Nguyễn Tinh Vãn hơi sững lại, mặc dù William chưa nói rõ người đến là ai, nhưng cô đã đoán được.