“Xin lỗi.”
Bùi Sam Sam mỉm cười:
“Không sao đâu, món ăn cũng đã sẵn sàng rồi, mau ăn đi.”
Chung Văn Bác gật đầu, hai người cũng không tiếp tục nhắc lại chuyện về cuộc điện thoại vừa rồi nữa.
Bùi Sam Sam hiểu, đây là một khía cạnh khó nói của Chung Văn Bác.
Còn Chung Văn Bác cũng biết, Bùi Sam Sam không quan tâm đến chuyện của anh.
Hai người họ, đều vì không thể ở bên người mình yêu nên nghe theo ý ba mẹ.
Chỉ cần điều kiện mọi mặt phù hợp, còn đối phương là ai, dường như không quan trọng.
Sau bữa ăn, Chung Văn Bác đưa họ về đến dưới chung cư.
Sau khi vẫy tay tạm biệt anh, vì ăn quá no, Bùi Sam Sam khoác tay Nguyễn Tinh Vãn, tản bộ trong khu chung cư.
Bùi Sam Sam nói:
“Tinh Tinh, cậu có hiểu ý câu nói hôm nay của Hứa Loan không?”
Nguyễn Tinh Vãn đang nghĩ về chuyện giữa Bùi Sam Sam và Chung Văn Bác, nên không phản ứng ngay:
“Hả?”
“Là chuyện của Tiểu Thầm ấy. Thời gian qua mình luôn quan sát Tiểu Thầm, cộng thêm việc Tần Vũ Huy đã trốn thoát, em ấy chắc chắn không còn đi tìm gã đó nữa, nhưng có thể đã tìm đến Hứa Loan.”
Bùi Sam Sam nói, rồi thở dài:
“Cậu nói xem, hai người họ rốt cuộc nghĩ gì vậy chứ? Một người thì kìm nén không nói, còn người kia biết rõ nhưng không hỏi, làm mình cũng thấy sốt ruột thay.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Về Tiểu Thầm, là vì… liên quan đến Nguyễn Quân. Còn về Hứa Loan, từ lâu mình đã từng nói với cậu ấy chuyện này. Có lẽ cậu ấy cho rằng Tiểu Thầm nhỏ hơn cậu ấy sáu tuổi. Hơn nữa, cậu ấy chỉ coi Tiểu Thầm là em trai thôi.”
Nhắc đến Nguyễn Quân, Bùi Sam Sam không kìm được thốt lên:
“Cái gã già…”
Nhận ra dù sao đó cũng là ba ruột của Tiểu Thầm, nói thế có phần không hay, cô lại nuốt mấy chữ còn lại vào trong.
Suy nghĩ một lúc, Bùi Sam Sam lại nói:
“Tinh Tinh này, mình thực sự thấy Nguyễn Quân kiểu người như vậy sao có thể sinh ra một người như Tiểu Thầm được. Em ấy quá xuất sắc, đẹp trai, học giỏi, lễ phép, IQ cao, chẳng có điểm nào giống Nguyễn Quân cả.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Chu Từ Thâm đã từng điều tra chuyện này, bao gồm cả William, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không có gì khác.”
Nghe vậy, Bùi Sam Sam nhíu mày, nói:
“Mình thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ ông trời thấy Nguyễn Quân làm quá nhiều việc xấu nên ban cho ông ta một đứa con hoàn hảo để bù đắp?”
Nguyễn Tinh Vãn thở dài, ngước nhìn bầu trời.
Bùi Sam Sam lại nói:
“À, đúng rồi, còn Ninh Ninh, em ấy có quay lại Nam Thành không?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Chưa biết, cần một thời gian nữa mới rõ.”
“Em ấy dễ thương mà, ở độ tuổi này đúng là thích đi đây đi đó. Nếu là mình, từ bé đến lớn bị quy định chỉ được ở Giang Châu mà không được rời đi, chắc mình cũng ngột ngạt lắm.”
“Giang gia bên đó không yên ổn, ít nhất khi ở bên cạnh ba, Ninh Ninh sẽ an toàn hơn.”
“Cũng đúng.”
Nguyễn Tinh Vãn bỗng dừng bước:
“Sam Sam, mình có chuyện này quên nói với cậu.”
Bùi Sam Sam hỏi:
“Chuyện gì?”
“Giang Vân Trục… có lẽ đã c.h.ế.t rồi.”
Bùi Sam Sam ngẩn người:
“Có lẽ đã chết?”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, kể sơ qua chuyện xảy ra bên Giang gia rồi nói:
“Khi Giang Vân Trục rời đi trên thuyền, thuyền đã phát nổ, bị hư hỏng nghiêm trọng. Trong tình huống đó, con người không thể sống sót, nhưng đến giờ họ vẫn chưa tìm thấy t.h.i t.h.ể của ông ta.”
Một lúc sau, Bùi Sam Sam khẽ cười:
“Vậy thì coi như ông ta đã c.h.ế.t đi.”
Như thế trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Chương 1534
Về đến nhà, Bùi Sam Sam ngửi thấy mùi lẩu bám trên người liền đi tắm.
Tắm xong, cô cuộn mình trên ghế sofa rồi cầm điện thoại lên.
Trên màn hình hiển thị một tin nhắn từ Chung Văn Bác cách đây mười phút.
Chung Văn Bác:
“Sam Sam, sau khoảng thời gian tiếp xúc gần đây, chắc em đã có những hiểu biết sơ bộ về tôi. Không biết em nghĩ gì về tôi, nhưng tôi cảm thấy em là một cô gái rất tốt. Tôi biết rằng để hai người có thể ở bên nhau, chỉ dựa vào sự hiểu biết hiện tại là chưa đủ, nhưng chuyện tình cảm vốn dĩ là quá trình để tìm hiểu nhau. Không biết em có sẵn lòng tiến thêm một bước với tôi từ nền tảng hiện tại không.”
Chung Văn Bác:
“Sam Sam, em có đồng ý làm bạn gái tôi không?”
Bùi Sam Sam nhìn dòng tin nhắn, im lặng thật lâu.
Cô thoát khỏi giao diện trò chuyện với Chung Văn Bác, lướt xuống một lúc lâu, rồi tìm đến ảnh đại diện của Daniel và nhấp vào.
Từng chút một, cô lật lại những tin nhắn cũ của họ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Bùi Sam Sam hít một hơi thật sâu, dứt khoát nhấn nút xóa.
Cô quay lại giao diện trò chuyện với Chung Văn Bác và bắt đầu nhập từng từ một.
Bùi Sam Sam:
“Được thôi.”
Sau khi gửi tin nhắn, Bùi Sam Sam đặt điện thoại xuống và nằm dài trên ghế sofa.
Coi như cho bản thân một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
….............................
Cùng lúc đó, ở căn hộ bên cạnh.
Nguyễn Tinh Vãn đang sắp xếp đồ đạc, khi lấy quần áo từ vali ra thì một món đồ chơi nhỏ rơi xuống sàn.
Cô đặt quần áo sang một bên, từ từ ngồi xổm xuống, nhặt món đồ chơi lên.
Tối qua, khi cô sắp xếp hành lý,cậu nhóc còn chơi ở bên cạnh. Có lẽ khi đó cậu đã đặt món đồ chơi này vào.
Nguyễn Tinh Vãn cầm món đồ chơi, trầm ngâm nhìn rồi ngồi lặng trên sàn rất lâu trước khi đứng dậy vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cô mở một túi nhỏ khác, lấy ra một chiếc hộp.
Trong hộp là hơn mười gói thuốc Đông y.
Và một loạt kim tiêm thuốc.
Đây là những thứ mà Giang Nguyên đã lén đưa cho cô trước khi rời đi.
Chúng đủ dùng trong một tuần.
Thuốc Đông y uống hai lần mỗi ngày, kim tiêm mỗi ngày một lần.
Giang Nguyên đã dạy cô rất kỹ cách dùng thuốc và tiêm.
Nguyễn Tinh Vãn thở dài, cất tất cả vào ngăn trong cùng của tủ lạnh và che lại bằng mấy hộp đựng thực phẩm.
Chu Từ Thâm tự biết khả năng nấu nướng của mình không giỏi, cùng lắm chỉ rửa bát hay nấu cháo, mà chưa lần nào thành công. Anh hầu sẽ như không mở tủ lạnh, xác suất chỉ khoảng 0.1%.
Hơn nữa, có đồ chắn ở phía trước, anh chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Nguyễn Tinh Vãn hâm nóng một gói thuốc, uống xong không bao lâu thì cảm thấy buồn ngủ.
Xem ra thuốc này còn có tác dụng an thần.
Vừa đặt đầu xuống gối, cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ rất sâu, thậm chí cô không hề biết Chu Từ Thâm về từ khi nào.
Khi cô mở mắt, bên ngoài trời đã sáng rực, mặt trời đã lên cao.
Cô vươn vai, theo thói quen quay sang bên cạnh và thấy Chu Từ Thâm vẫn đang nhắm mắt, không biết anh đã tỉnh chưa.
Nguyễn Tinh Vãn không cần nghĩ cũng biết tối qua anh về rất muộn, nên không gọi anh dậy. Cô rướn người hôn lên sống mũi cao của anh, chuẩn bị rời đi thì bị một cánh tay vòng qua eo giữ lại.
Giọng anh khàn khàn, còn ngái ngủ:
“Lại lén hôn anh à?”
Nguyễn Tinh Vãn tựa đầu vào n.g.ự.c anh, khóe môi mỉm cười:
“Em hôn công khai mà.”