“Tôi chẳng biết gì cả, chỉ tiện miệng nói thôi. Chu tổng định khi nào sẽ nói toàn bộ sự thật cho cô Nguyễn?”
Chu Từ Thâm lạnh lùng đáp:
“Lo tốt việc của anh là được rồi.”
Phía trước, Bùi Sam Sam thừa dịp Nguyễn Tinh Vãn đang chọn đồ, quay đầu lại lén nhìn một cái, nói khẽ:
“Họ đang nói gì thế nhỉ, trông cứ như sắp đánh nhau vậy.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cũng liếc nhìn qua:
“Chắc chẳng phải chuyện gì tốt đẹp đâu.”
Bùi Sam Sam cầm một gói đồ ăn vặt lên, cảm thán:
“Thật không thể ngờ được, có ngày mình lại cùng cậu và... tên đàn ông cẩu thả... không, phải nói là hai tên đàn ông cẩu thả đi siêu thị thế này.”
Nguyễn Tinh Vãn bật cười:
“Cuộc đời vốn khó đoán, ai mà biết trước được.”
“Đúng vậy, hồi cậu và Chu Từ Thâm ly hôn,mình còn mừng rỡ chúc mừng cậu đã thoát ra khỏi cái ‘nấm mồ hôn nhân’ ấy, không ngờ mới qua chưa bao lâu, cậu lại quay về.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
“Cậu có thể dùng từ khác được không?”
Bùi Sam Sam càng thêm phấn khích, dùng khuỷu tay huých huých Nguyễn Tinh Vãn:
“Thật ra mình muốn hỏi cậu từ lâu rồi, cậu và Chu Từ Thâm bên nhau cũng lâu rồi nhỉ, định khi nào tái hôn?”
Tay Nguyễn Tinh Vãn đang cầm đồ hơi khựng lại, sau vài giây mới cười đáp:
“Cậu nói mình vừa thoát ra khỏi nấm mồ hôn nhân, mình vội quay lại làm gì?”
“Cũng đúng, kiểu quan hệ này rất ổn, nếu không hợp nhau nữa thì chia tay là xong, nhưng nếu kết hôn rồi thì lại luôn cảm thấy chắc mình có thể chịu đựng thêm, có con rồi thì lại càng rắc rối hơn...”
Bùi Sam Sam nói đến đây, bỗng nhận ra mình có vẻ đã nói điều không nên nói. Cô lén nhìn phản ứng của Nguyễn Tinh Vãn, thấy cô vẫn đang lấy sữa chua, dường như không để ý đến câu nói kia.
Bùi Sam Sam thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Sữa chua này mua một tặng một, cậu lấy một hộp đi?”
Bùi Sam Sam vội vàng gật đầu:
“Được, được.”
Căn hộ của Chu Từ Thâm mặc dù mọi thứ đều đủ đầy, nhưng tủ lạnh lại trống rỗng. Vừa hay gần đây Nguyễn Tinh Vãn không bận rộn, cũng đã lâu không tự nấu ăn, nên cô mua khá nhiều nguyên liệu.
Bùi Sam Sam nhìn đầy thèm thuồng:
“Thật nhớ những ngày ở cùng cậu, mình đã ăn đồ giao nhanh khá lâu rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Mình nhớ Daniel hình như biết nấu ăn mà?”
Đúng rồi, trước đây anh ta còn sang mượn xì dầu của cô.
Bùi Sam Sam cười khẩy:
“Anh ta nấu ăn à? Nấu đồ hộp thì có!”
Nguyễn Tinh Vãn bật cười:
“Hai người là đang yêu nhau hay còn trong giai đoạn mập mờ thế?”
Nhắc đến chuyện này, Bùi Sam Sam bỗng cảm thấy đau đầu.
Daniel trước đó rõ ràng nói với cô là chỉ đóng giả làm người yêu để người của Lâm Chí Viễn tin rằng anh ta mở phòng nhạc ở gần xưởng là vì cô.
Nhưng nhiều khi không có ai quan sát, anh ta vẫn tiếp tục diễn.
Làm cô không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Bùi Sam Sam phất tay:
“Thôi, thôi, nhắc đến anh ta là thấy phiền, thà ăn thêm hai hộp đồ hộp còn hơn.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn rau củ trong xe đẩy, nhướn mày:
“Hay là tối nay cậu về nhà mình, mìn nấu cho cậu ăn?”
Bùi Sam Sam quay đầu nhìn xa xa:
“Thôi bỏ đi, so với việc muốn ăn cơm cậu nấu, mình càng muốn giữ cái mạng này hơn. Hai người khó khăn lắm mới có dịp ở bên nhau, mình không muốn làm bóng đèn đâu.”
Chương 876
Khi Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm về đến nhà, ngoài việc nhân viên triển lãm đã chuyển bức tranh tới, thì Lâm Nam cũng cho người mang tới không ít quần áo của Nguyễn Tinh Vãn.
Cô nhìn tủ quần áo đầy ắp, không thể tin nổi quay đầu nói:
"Tôi chỉ ở đây vài ngày thôi, nhiều thế này có phải hơi quá không?"
Chu Từ Thâm liếc nhìn:
"Nhiều sao? Tôi thấy vẫn còn ít."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Đúng là chẳng hiểu nổi!
Chu Từ Thâm ngồi trên sofa, thong thả nói:
"Em chỉ ở vài ngày, rồi sau này không đến nữa à?"
Nguyễn Tinh Vãn bị câu hỏi của anh làm cho ngẩn người, một lúc sau mới đáp:
"Thì... cũng không hẳn là không đến."
"Thế là được rồi."
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, đúng là không thể thắng được lời lẽ của anh.
Cô vào bếp, lần lượt cất những thứ mua từ siêu thị vào tủ lạnh.
Chẳng mấy chốc, chiếc tủ lạnh trống rỗng đã đầy ắp.
Có một cảm giác như đang ở nhà.
Nhận ra điều này, Nguyễn Tinh Vãn khựng lại một chút, rồi không tự chủ được mà nở nụ cười.
Trông thật ấm áp và chữa lành.
Lúc này, Chu Từ Thâm bất ngờ đi tới, vòng tay ôm eo cô từ phía sau, cằm anh đặt lên vai cô:
"Đừng về Lâm gia nữa, ở đây luôn nhé?"
Nguyễn Tinh Vãn mở miệng định nói:
"Nhưng tôi còn chưa..."
chưa điều tra được gì cả.
"Em đã làm rất tốt rồi, hiện tại tập đoàn Lâm thị có được tình hình này, công lao lớn nhất là của em."
"Thật sao?"
Sao cô lại không tin được nhỉ.
Chu Từ Thâm hơi nhướn mày:
"Đương nhiên, anh lừa em thì có được lợi gì đâu."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Anh xem lại lương tâm xem, còn nói được câu đó nữa không."
Chu Từ Thâm: "..."
Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một lúc, sắp tới là lễ kỷ niệm của Lâm thị, cô có linh cảm sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Hơn nữa, cô đã nắm được một phần tài sản của Lâm thị từ tay Lâm Chí Viễn, chuyến này cũng không phải không có thu hoạch.
Còn thư phòng của Lâm Chí Viễn, cô chắc chắn không thể vào được. Trước kia đã khóa cửa, giờ lại còn có Lâm Tri Ý chực chờ bắt lỗi cô.
Đã không thể vào thư phòng, cũng không tìm được manh mối gì hữu ích, việc cô ở lại thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
"Tôi còn một chuyện chưa giải quyết xong, đợi xử lý xong, tôi sẽ chuyển ra khỏi Lâm gia."
Chu Từ Thâm không hài lòng, nhíu mày:
"Chuyện gì?"
Nguyễn Tinh Vãn bị anh ôm chặt đến mức khó thở, cô gỡ tay anh ra:
"Lâm Chí Viễn đã hứa sẽ bắt Lâm Tri Ý xin lỗi Tiểu Thầm. Bây giờ Lâm Chí Viễn không ở đây, chắc chắn Lâm Tri Ý sẽ lật lọng, nên tôi phải đợi ông ta về."
Chu Từ Thâm giơ ngón tay búng nhẹ lên trán cô:
"Những chuyện vặt vãnh không quan trọng mà em lại coi trọng."
"Sao lại không quan trọng? Tiểu Thầm là em trai tôi, tất nhiên tôi phải bảo vệ em ấy."
"Bao giờ thì em bảo vệ anh được như thế?"
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Anh cần tôi bảo vệ sao?"
Chu Từ Thâm nghiêm túc nói:
"Ban đêm tôi ngủ không ngon, cần em ở bên cạnh."
Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng, thuận tay cầm lấy con d.a.o bên cạnh.
Chu Từ Thâm khẽ nhếch môi, cúi đầu nhanh chóng hôn lên má cô một cái, rồi sải bước rời khỏi bếp.