Căn phòng tối tăm, âm u, khắp nơi đều toát lên vẻ lạnh lẽo, không một tia nắng lọt vào. Chu Tuyển Niên bật đèn trên tường lên, đi đến bên giường, nhìn người đàn ông chỉ còn hai con mắt là có thể cử động:
"Từ Thâm vừa mới đến."
Chu lão gia cố gắng muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể cử động đôi mắt, mí mắt khẽ rung vài lần.
Chu Tuyển Niên kéo chăn cho ông, giọng điệu nhạt nhẽo:
"Yên tâm đi, ba đã thành ra thế này rồi, em ấy sẽ không làm gì ba đâu. Ngày mà ba lo sợ sẽ không bao giờ đến."
Trong căn phòng, không có lấy một âm thanh.
Chu Tuyển Niên nói tiếp:
"Thật ra, tôi từng nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao sau khi tôi gặp tai nạn, ba lại quyết tâm đón Từ Thâm về. Ba đoán chắc rằng tôi sẽ gục ngã sau sự cố đó sao? Thời gian đó, tôi đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng, tự nhủ rằng mất đi đôi chân chẳng là gì cả, chỉ cần còn sống, mọi thứ đều không sao."
"Sau đó, tôi mới nhận ra, điều ba quan tâm chưa bao giờ là gì khác ngoài danh tiếng của Chu gia. Chính tôi đã khiến ba mất mặt. Một người phải ngồi xe lăn suốt đời thì có tư cách gì để trở thành người thừa kế của Chu thị."
"Tôi hiểu, tôi không thể trách ba. Ba chỉ đứng trên lập trường của mình và đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất, có lợi nhất. Tôi cũng chưa từng oán hận Từ Thâm. Tôi biết, việc em ấy đến ngôi nhà này cũng không phải điều em ấy mong muốn."
"Chỉ là những gì ba đã làm, sự kiểm soát và dè chừng của ba với em ấy, không chỉ mình tôi, mà chắc hẳn nhiều người khác cũng không hiểu nổi nguyên nhân."
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Chu lão gia khẽ run rẩy, đồng tử giãn to.
Chu Tuyển Niên nở một nụ cười nhạt nhẽo, môi khẽ cong lên:
"Khi biết được nguyên nhân, tôi mới thấy mọi thứ thật nực cười, thật lố bịch."
...
Sau khi Chu Từ Thâm trở lại bệnh viện, anh đưa lọ thuốc cho các bác sĩ. Sau khi họ cùng nhau nghiên cứu suốt nửa ngày và tìm kiếm nhiều tài liệu liên quan, họ phát hiện ra một vấn đề.
"Chu tổng, loại dinh dưỡng của nhà máy dược này chưa bao giờ xuất hiện trên thị trường, nghĩa là nó chưa được Cục Quản lý Dược phẩm phê duyệt, có thể tiềm ẩn nhiều rủi ro."
Chu Từ Thâm hỏi:
"Tình trạng bệnh của đứa trẻ hiện tại có thể là do tiêm loại thuốc dinh dưỡng này không?"
Bác sĩ chính gật đầu:
"Nếu chắc chắn rằng đứa bé đã được tiêm loại thuốc dinh dưỡng này, thì rất có khả năng đó là nguyên nhân. Tôi sẽ gửi lọ thuốc đi xét nghiệm ngay bây giờ, chúng tôi sẽ biết được các thành phần chính, nhưng có thể sẽ mất khá nhiều thời gian."
Chu Từ Thâm gật đầu:
"Tôi sẽ đi Giang Châu xem tình hình ở đó thế nào."
"Như vậy là tốt nhất. Nếu có thể liên hệ được với họ, mọi việc sẽ tiến triển nhanh hơn nhiều so với việc chúng tôi không có phương hướng gì. Tuy nhiên, nếu vấn đề nghiêm trọng và họ không chịu thừa nhận, khả năng họ sẽ không hợp tác..."
Chu Từ Thâm cười lạnh:
"Vậy chúng ta sẽ xem họ có đủ khả năng làm vậy không."
Rời khỏi phòng khám của bác sĩ, Chu Từ Thâm đi đến phòng bệnh.
Cậu nhóc lúc này đã tỉnh nhưng trông không có chút sức lực nào. Ngay cả món đồ chơi yêu thích nhất, nó cũng chỉ cầm trong tay mà không có hứng thú chơi.
Ngồi bên cạnh là Nguyễn Tinh Vãn, cố nở nụ cười nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe. Chỉ qua một đêm ngắn ngủi, cô đã gầy đi rõ ràng.
Chu Từ Thâm đứng ngoài cửa nhìn vài phút rồi mới đẩy cửa bước vào.
Chương 1210
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu lên nhìn.
Chu Từ Thâm đi đến bên cạnh cô:
"Con đã ăn gì chưa?"
"Ăn một chút rồi."
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Tôi vừa hỏi bác sĩ, nếu buổi trưa nó vẫn ăn không nhiều, thì phải truyền dịch."
Qua vài giây, Chu Từ Thâm mới lên tiếng:
"Chiều nay tôi phải đi Giang Châu một chuyến, không biết bao giờ mới quay lại."
Nghe đến hai chữ "Giang Châu", Nguyễn Tinh Vãn hơi sững người, nhớ lại lời Thẩm Tử Tây nói hôm qua rằng những chuyện gần đây có thể đều liên quan đến người Giang Châu.
Chu Từ Thâm chọn thời điểm này để đi, chẳng lẽ...
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Bệnh của con có liên quan đến bên Giang Châu à?"
Chu Từ Thâm gật đầu, anh trước giờ luôn điều tra thế lực đứng sau Chung Nhàn, bây giờ có vẻ đó rất có khả năng là Giang gia.
Anh nói:
"Trong thời gian tôi không ở đây, Trần Bắc sẽ bảo vệ em. Ở Lâm thị, bây giờ Triệu Kính và Dương Chấn đều đã vào tù, mối nguy lớn nhất cũngkhông còn nữa, tôi sẽ cử Trần Hiếu tạm thời thay em xử lý mọi việc, Thẩm Tử Tây cũng sẽ ở đó. Em cứ ở lại bệnh viện, đừng đi đâu cả."
Nguyễn Tinh Vãn nhìn cậu con trai nhỏ đang nằm trên giường, giọng không thể hiện cảm xúc gì:
"Tôi biết rồi."
Thấy vậy, Chu Từ Thâm kéo cô vào lòng, giọng nói trầm thấp:
"Sẽ không sao đâu, đợi tôi trở về."
"Anh cẩn thận."
Khóe môi Chu Từ Thâm khẽ cong lên, anh buông cô ra, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi cô rồi quay người rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô quay đầu lại, thấy cậu nhóc đang ngồi trên giường, tò mò nhìn cô với đôi mắt trong sáng, còn có vẻ như hưng phấn hơn, đôi tay nhỏ vung vẩy cầm đồ chơi, cười khúc khích.
Nguyễn Tinh Vãn cũng không nhịn được cười, đưa tay bóp nhẹ mũi cậu.
Chẳng bao lâu sau, Bùi Sam Sam trở lại. Cô nói:
"Tinh Tinh, lúc nãy mình thấy Chu tổng rời đi với vẻ mặt đầy sát khí, như thể đang tìm ai đó tính sổ ấy. Anh ấy đi đâu vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn trả lời:
"Anh ấy đi Giang Châu."
Bùi Sam Sam thắc mắc:
"Đến đó làm gì?"
"Chuyện khá phức tạp, mình cũng không biết phải nói thế nào, chỉ là... bệnh của thằng nhóc có thể liên quan đến bên đó."
Bùi Sam Sam sửng sốt:
"Không thể nào, Giang Châu cách Nam Thành như vậy, ai mà điên đến mức làm ra chuyện này, ra tay với một đứa trẻ chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, giọng nói mang theo sự lạnh lùng:
"Chắc có liên quan đến Chung Nhàn."
Cô đã sớm biết mọi chuyện sẽ không kết thúc một cách đơn gian chỉ vì Chung Nhàn chết.
Nếu không, Chung Nhàn sẽ không tự sát dễ dàng như vậy.
Bùi Sam Sam bức xúc chửi rủa một lúc, rồi nói:
"Vậy bây giờ phải làm sao, khi nào Chu Từ Thâm mới quay về, anh ấy về thì bệnh của thằng nhóc sẽ khỏi chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:
"Mình cũng không biết, giờ chỉ có thể chờ thôi."
Ngoài việc chờ đợi, cô không thể làm gì hơn.
Bùi Sam Sam thở dài, nhìn cậu nhóc trên giường:
"Mà này, Tinh Tinh, nhìn cậu hôm nay, mình đại khái hiểu được suy nghĩ của Chu Từ Thâm khi xưa rồi."
Nguyễn Tinh Vãn hơi ngạc nhiên:
"Suy nghĩ gì?"
"Khi cậu nhóc mới sinh ra, anh ấy giấu không cho cậu biết đấy."
Bùi Sam Sam nói:
"Cậu không nhìn vào gương à? Đôi mắt cậu hôm nay chưa lúc nào khô ráo, lúc nào cũng đỏ mọng, lúc mình đến nhìn thấy cậu đang gặp ác mộng mà sợ muốn c.h.ế.t luôn."
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu, không nói gì.
Khi cậu nhóc mới ra đời, tình hình có lẽ còn tệ hơn bây giờ.
Cô nhớ Tiểu Thầm nói, cậu nhóc thường xuyên phải đưa vào phòng cấp cứu.
Và khi đó, cậu nhỏ xíu xiu.
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, bỗng cảm thấy mũi cay xè.