"Sau khi anh quen em, hai người chắc cũng gặp nhau không ít. Xem ra, chuyện gì anh cũng kể với cô ta rồi."
"Anh... anh có gặp vài lần, nhưng không phải như em nghĩ. Anh và cô ấy..."
Chung Văn Bác lắp bắp giải thích.
Bùi Sam Sam nhún vai, giọng điệu thờ ơ:
"Em biết, chẳng qua là anh còn lưu luyến, không buông bỏ được. Anh mềm lòng nên đến bên cô ấy, ngồi lại trò chuyện, uống rượu, hoài niệm một chút về tình yêu đã qua. Em có thể hiểu nỗi đau khổ khi yêu mà không được đáp lại, nhưng ít nhất anh cũng phải tôn trọng em. Em không phải là trò cười giữa hai người, cũng không phải là người thay thế để anh tưởng nhớ tình yêu đã chết. Thật ra, bữa đồ Nhật hôm qua khá dở."
"Sam Sam..."
Bùi Sam Sam không khách sáo:
"Em nghĩ bố mẹ anh không đồng ý để anh và cô ta ở bên nhau là có lý do. Người như cô ta, mang về nhà đúng là chẳng yên cửa yên nhà."
Câu nói này như chạm đến nỗi đau của Chung Văn Bác. Anh nhíu mày, nói:
"Em không cần phải nói khó nghe như vậy."
Nghe vậy, Bùi Sam Sam cười:
"Lời em nói làm sao khó nghe bằng những gì bạn gái cũ của anh đã nói ở studio của em?"
"Đó là tính khí của cô ấy. Hơn nữa, em cũng đâu chịu thiệt, em đã hất cà phê lên người cô ấy rồi còn gì."
Bùi Sam Sam không bất ngờ, chỉ đáp:
"Tố cáo cũng nhanh nhỉ."
Chung Văn Bác nói:
"Anh đã mắng cô ấy rồi. Anh đảm bảo sau này cô ấy sẽ không bao giờ đến studio của em nữa. Sam Sam, anh..."
Bùi Sam Sam ngắt lời:
"Được rồi, em không muốn gặp lại mấy người vô duyên như vậy nữa. Chúng ta chia tay đi."
Sắc mặt Chung Văn Bác càng thêm khó coi:
"Anh không đồng ý."
Chung Văn Bác hạ giọng, nói nhẹ nhàng hơn:
"Chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn. Anh sẽ không gặp cô ấy nữa, cô ấy cũng sẽ không làm phiền em nữa."
Bùi Sam Sam nhìn anh, không chút cảm xúc:
"Chung Văn Bác, chúng ta nên kết thúc êm đẹp. Anh cũng biết lý do ban đầu chúng ta đến với nhau mà, giờ xem ra, thật sự không hợp rồi."
"Cho anh một cơ hội nữa được không?"
Chung Văn Bác nói:
"Hơn nữa, chúng ta chẳng phải cũng giống nhau sao? Anh không quan tâm đến quá khứ của em, cũng không để ý chuyện em còn liên lạc với bạn trai cũ, nên..."
"Nên em cũng không được để ý chuyện bạn gái cũ của anh đến studio của em gây rối, mắng em trước mặt mọi người, làm hỏng thiết kế của bạn em?"
Chung Văn Bác đáp:
"Chuyện này anh đã xin lỗi em rồi, anh cũng đã dạy dỗ cô ấy. Sau này cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."
Bùi Sam Sam cười nhạt:
"Anh không muốn chia tay em chẳng qua là vì ba mẹ anh thôi, đúng không? Có em làm bia đỡ, anh có thể không áp lực mà tiếp tục gặp cô ấy. Ngay từ đầu anh đã nói anh không quan tâm đến quá khứ tình cảm của em, thực chất là để chừa đường lui cho mình, đúng không? Anh không quan tâmem, thì em cũng không nên quan tâm anh."
Chung Văn Bác định nói thêm điều gì đó, nhưng Bùi Sam Sam ngắt lời:
"Năm phút đã hết, cứ vậy đi. Dù thời gian qua chúng ta không có tình cảm, nhưng anh cũng không tệ lắm. Em thật sự muốn chia tay trong hòa bình, vì gặp người tệ hơn anh em cũng từng trải qua rồi. Nếu anh còn tiếp tục dây dưa, em sẽ gửi video đó cho ba mẹ anh đó."
Chung Văn Bác lập tức im bặt.
Rõ ràng, anh rất sợ ba mẹ mình biết chuyện anh còn liên lạc với bạn gái cũ.
Bùi Sam Sam quay người, nhanh chóng lên xe, rời đi.
Chương 1576
Cùng lúc đó, tại tập đoàn Lâm Thị.
Lâm Nam giao tài liệu cho Chu Từ Thâm, sau đó nói:
"Chu tổng, vừa rồi Trần Bắc gọi điện, nói rằng bên Chu gia lại có người tới."
Chu Từ Thâm không ngẩng đầu lên:
"Không gặp."
Đây đã là lần thứ ba họ đến kể từ khi anh trở về từ Giang Châu.
Lâm Nam nghe vậy thì đáp lời, nhưng do dự một chút vẫn nói:
"Họ bảo, lão gia sắp không qua khỏi, muốn gặp anh lần cuối."
Chu Từ Thâm dừng động tác lật tài liệu, nhìn về phía Lâm Nam:
"Gặp tôi thì ông ta có thể sống lại chắc?"
Lâm Nam: "..."
Xin lỗi đã làm phiền.
Lâm Nam vừa định rời đi thì Chu Từ Thâm lên tiếng:
"Đưa người qua đây."
Lâm Nam hơi bất ngờ, nhưng lập tức gật đầu:
"Vâng."
Mười phút sau, một người đàn ông trung niên được dẫn vào.
Vừa nhìn thấy Chu Từ Thâm, ông ta liền nói:
"Nhị thiếu gia..."
Chu Từ Thâm nhận ra ông ta, là người thường theo bên cạnh Chu lão gia trước đây, đã nhiều năm không xuất hiện.
Xem ra, lão già đó vẫn còn giữ lại một quân bài cuối cùng.
Sắc mặt Chu Từ Thâm không chút thay đổi:
"Không cần khách sáo, có chuyện gì thì nói đi."
Người đàn ông trung niên quỳ phịch xuống, nước mắt lưng tròng nói:
"Nhị thiếu gia, xin cậu cứu lấy lão gia. Ông ấy hiện đang bị giam cầm ở Chu gia, sống không bằng chết!"
"Vậy ông nên giúp ông ta giải thoát, thay vì đến tìm tôi."
Người đàn ông trung niên nói:
"Lão gia... lão gia tuy từng làm nhiều chuyện có lỗi với cậu, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba cậu. Cậu nhẫn tâm nhìn ông ấy chịu cảnh đau khổ thế này sao?"
Chu Từ Thâm thản nhiên đáp:
"Nhẫn tâm. Đây gọi là quả báo."
"Nhưng... nhưng mà..."
"Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, nói điều tôi muốn nghe đi."
Người đàn ông trung niên đảo mắt, tạm thời không nói gì thêm.
Ông ta hiểu rõ, Chu Từ Thâm tuyệt đối sẽ không gặp Chu lão gia chỉ vì ông ta.
Thứ anh muốn, chỉ có thể là những điều anh chưa biết.
Người đàn ông trung niên nói:
"Tôi... tôi từng thấy Chủ tịch Lâm, không, chính xác là Lâm Chí An, gặp đại thiếu gia ở sân sau Chu gia. Hai người đã nói về một số chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm..."
Chu Từ Thâm lặng lẽ nhìn ông ta, không để lộ chút cảm xúc nào.
Người đàn ông trung niên chịu áp lực rất lớn, tiếp tục nói:
"Hai mươi năm trước, lý do Lâm gia xảy ra biến cố lớn như vậy, và Lâm Chí An có thể thành công... là vì lão gia đã âm thầm giúp đỡ ông ta..."
Hồi đó, tập đoàn Lâm Thị đang trên đỉnh cao, Lâm Chí Viễn và vợ ông là hình mẫu cho cả Nam Thành.
Chu lão gia vốn không hài lòng với việc chỉ đứng ở Nam Thành, muốn mở rộng thế lực. Vì vậy, tập đoàn Lâm Thị trở thành cái gai trong mắt ông ta.
Trong một buổi tiệc rượu, ông ta có cuộc trò chuyện ngắn với Lâm Chí An và nhanh chóng nhận ra sự tàn nhẫn, đố kỵ ẩn sau vẻ ngoài của Lâm Chí An.
Hai người không cần bàn bạc nhiều về cách thực hiện, họ hiểu rõ bản chất của nhau và ngầm hợp tác.
Dù vậy, sự việc này có ảnh hưởng rất lớn, nên Chu lão gia chưa từng ra mặt, mà thông qua thế lực khác để giúp Lâm Chí An hoàn thành kế hoạch.
Có lẽ từ khi đó, quả báo đã bắt đầu.
Vì tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc này, ông ta không biết người từ Giang Châu đã đến.
Nhiều thế lực tụ hội tại Nam Thành, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Chu Tuyển Niên cũng vì thế mà gặp tai nạn xe.
Về sau, Chu lão gia không phải không thể điều tra ra kết quả, mà ông ta không dám. Vì nếu điều tra, mọi chuyện ông ta đã làm trong khoảng thời gian đó có thể bị phơi bày. Chung gia hai mươi năm trước cũng không hề suy yếu như bây giờ.