Cô ngồi chờ trong văn phòng.
Đến bảy giờ tối, Bùi Sam Sam và Hứa Loan nhắn tin cho cô, báo rằng họ đã đến nơi. Tiểu Thầm thì đang kẹt xe nhưng cũng sắp tới.
Thấy vậy, Nguyễn Tinh Vãn định đi ra hỏi xem cuộc họp còn bao lâu nữa thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra.
Chu Từ Thâm sải bước dài đi về phía cô:
“Đợi lâu chưa?”
Nguyễn Tinh Vãn thu điện thoại lại, trên mặt nở nụ cười:
“Không lâu lắm. Anh còn việc gì khác không?”
“Không còn.”
“Vậy tôi đưa anh đến một nơi nhé.”
Chu Từ Thâm khẽ nhướn mày:
“Em đến tìm tôi để hẹn hò à?”
Nguyễn Tinh Vãn kéo tay anh về phía trước:
“Cứ coi là vậy đi, mau lên, đừng lề mề nữa.”
Khi thang máy mở ra, họ vừa định bước vào thì một người đàn ông từ trong đi ra:
“Chu tổng, người đã được đưa về, chỉ là...”
Trần Bắc nói được nửa chừng thì thấy Tinh Vãn, lập tức đứng nép sang một bên, cúi đầu đứng nghiêm.
Chu Từ Thâm nhàn nhạt đáp lại một tiếng “Ừ”, không nói thêm gì.
Vào trong thang máy, Nguyễn Tinh Vãn nhớ đến cảnh vừa rồi, nhỏ giọng hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Chu Từ Thâm nắm tay cô, điềm tĩnh trả lời:
“Không có gì, công ty bị mất một tài liệu, vừa đưa nhân viên phụ trách về.”
“Chuyện nghiêm trọng lắm à? Hay là chúng ta đừng ra ngoài nữa?”
“Không nghiêm trọng đến mức đó, họ sẽ tự xử lý được.”
“Vậy thì tốt.”
Xuống đến sảnh, trời vẫn mưa. Nguyễn Tinh Vãn báo địa chỉ cho tài xế rồi lấy điện thoại ra tìm quà sinh nhật cho Chu Từ Thâm. Nhưng lướt xem mãi, cô vẫn thấy chẳng có gì mới mẻ. Chu Từ Thâm lại là người rất kén chọn, cô cũng không biết thứ gì mới có thể làm anh hài lòng.
Khi cô đang chăm chú xem điện thoại, Chu Từ Thâm khẽ búng nhẹ lên trán cô:
“Em đang xem gì mà lâu thế?”
Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu lên, tắt màn hình điện thoại:
“Không có gì. Không phải chúng ta mới chuyển đến Biệt thự Tinh Hồ sao? Tôi muốn mua vài thứ, anh có đề xuất gì không? Hoặc anh muốn mua gì không?”
Chu Từ Thâm đáp:
“Tháng sau có buổi đấu giá từ thiện, tôi đưa em đi xem. Thích gì thì mua hết.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Cũng không cần phải thế đâu.
Cô nói:
“Ý tôi là những món đồ nhỏ để trang trí nhà thôi.”
Chu Từ Thâm nhướn mày:
“Buổi đấu giá từ thiện đó có đủ loại đồ. Mua vài bức tranh tường hay đồ sứ, về bày trong nhà chẳng phải rất hợp sao?”
Nguyễn Tinh Vãn há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quyết định thôi.
Hỏi anh cũng không có tác dụng gì. Tốt nhất là tự cô nghĩ ra.
Chu Từ Thâm xoa đầu cô:
“Vài hôm nữa, tôi sẽ tặng em một món quà.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh:
“Quà gì?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
“Anh không thể nói bây giờ sao?”
Chu Từ Thâm chậm rãi trả lời:
“Không thể.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Tên đàn ông này học đâu ra chiêu này vậy chứ?
Mặc dù đường có hơi kẹt xe, nhưng họ vẫn đến nơi trước tám giờ.
Xuống xe, Chu Từ Thâm nhìn quanh:
“Hẹn hò mà đến đây à?”
Nguyễn Tinh Vãn kéo tay anh bước vào:
“Chính là chỗ này, đi thôi!”
Lúc này, Bùi Sam Sam đã nhắn tin báo rằng mọi người đều đã đến đông đủ.
Đứng trước cửa phòng, Nguyễn Tinh Vãn đẩy cửa bước vào, bên trong tối đen như mực. Khi cô định lên tiếng hỏi thì Chu Từ Thâm đã vòng tay ôm lấy eo cô, giọng nói khàn khàn đầy ám muội:
“Không ngờ em lại chọn chỗ thế này, muốn làm gì vậy?”
“Không phải, tôi...............”
Còn chưa nói hết câu, Chu Từ Thâm đã cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô.
Chương 1136
Khi Chu Từ Thâm vừa chạm vào môi Nguyễn Tinh Vãn, đèn trong phòng bỗng bật sáng, pháo hoa giấy nổ tung trên đầu anh.
“Happy birthday!”
Chu Từ Thâm: “...”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Phản ứng lại ngay lập tức, Nguyễn Tinh Vãn vội vàng thoát khỏi vòng tay anh, mặt đỏ bừng đến mức tưởng như có thể nhỏ ra máu.
Mọi người đang cầm ống pháo giấy cũng đứng đó ngượng ngùng, ánh mắt lúng túng nhìn khắp nơi.
Chu Từ Thâm lạnh lùng lấy một dải giấy màu vướng trên tóc xuống, liếc mắt nhìn quanh phòng.
Những người ban đầu còn im lặng ngơ ngác chợt như bừng tỉnh và nhanh chóng lảng đi:
“Ơ, rượu sắp nguội rồi, phải uống ngay thôi.”
Bùi Sam Sam rụt rè hỏi:
“Bây giờ chúng ta có thể ăn chưa? Mình sắp đói c.h.ế.t rồi.”
Vừa dứt lời, Daniel đã đưa cho cô một miếng pizza.
Bùi Sam Sam:
“... Cảm ơn, nhưng tôi muốn ăn món kia.”
Khi cô vừa định với tay lấy món thỏ xé cay, Daniel đã chặn lại:
“Món này cay lắm,cô không ăn được đâu.”
Bùi Sam Sam bĩu môi:
“Ít thôi cũng được mà, đâu phải tôi không ăn cay được.”
Daniel đáp:
“Nếu cô thực sự muốn ăn, tôi sẽ xin phục vụ một ly nước nóng, trụng qua rồi hãy ăn.”
Hứa Loan dùng dĩa trái cây, nhìn cảnh đó mà không nói nên lời:
“Hai người làm gì thế này, trụng thịt thỏ à?”
Ngay lúc cô vừa nói xong, Nguyễn Thầm đã đặt một miếng salad trái cây lên đĩa của cô.
Bùi Sam Sam tròn mắt:
“Hai người lại định làm gì nữa đây?”
Hứa Loan cười gượng, đặt miếng salad từ đĩa mình vào đĩa của Bùi Sam Sam:
“Mình đang giảm cân, cậu ăn giúp mình đi.”
Nguyễn Thầm không nói gì, chỉ đặt thêm một phần salad trái cây trước mặt cô.
Bùi Sam Sam: “?”
Cô nhìn Daniel, thấy anh ta chỉ nhướn mày tỏ vẻ không quan tâm.
Thẩm Tử Tây ngồi trên ghế sofa, cầm ly rượu mà than thở:
“Sơ suất quá.”
Giang Yến hỏi:
“Sơ suất gì cơ?”
“Tôi tưởng Nguyễn Tinh Vãn sẽ gọi nhiều người đến chứ, ai ngờ chỉ có vài người thế này, chẳng còn cơ hội gì cho tôi thể hiện.”
Giang Yến nhíu mày:
“Bớt bày trò lại đi.”
Chu Từ Thâm nhìn nhóm người đang vui vẻ cách đó không xa, rồi quay đầu lại nhìn Nguyễn Tinh Vãn:
“Bọn họ đến đây làm gì?”
Nguyễn Tinh Vãn cầm ống pháo giấy lên, lắc lắc trước mặt anh:
“Đến mừng sinh nhật anh chứ còn gì nữa.”
Chu Từ Thâm: “...”
Nguyễn Tinh Vãn kéo tay anh đến bên nhóm người đó:
“Anh muốn ăn gì, để tôi lấy cho anh?”
Bùi Sam Sam nhân cơ hội nói lớn:
“Chúc mừng sinh nhật, Chu tổng!”
Chu Từ Thâm bắt chéo chân, thản nhiên nói:
“Không thấy vui lắm.”
Dưới gầm bàn, Nguyễn Tinh Vãn đá anh một cái, ra hiệu đừng như vậy.
Chu Từ Thâm nhàn nhạt nói lại:
“Cảm ơn, nhưng thật sự không vui.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Nhưng vì mọi người đã quen với tính cách này của anh, không ai để ý, ai cũng vui vẻ chơi đùa tiếp.
Một lát sau, phục vụ đẩy bánh sinh nhật vào.
Đến lúc thổi nến rồi.
Nguyễn Tinh Vãn cầm chiếc mũ sinh nhật lên, nhón chân định đội cho Chu Từ Thâm. Nhưng anh lại cầm lấy nó và đội lên đầu cô.
Cô ngạc nhiên:
“Anh đội cho tôi làm gì? Hôm nay đâu phải sinh nhật tôi.”
Chu Từ Thâm khẽ mỉm cười, ghé sát tai cô thì thầm:
“Em đội thay tôi đi. Chiếc mũ này ngốc quá, hợp với em hơn.”
Nguyễn Tinh Vãn lập tức siết chặt nắm tay.
Hứa Loan hối thúc:
“Thổi nến đi nào, chúc mừng Chu tổng lại già thêm một tuổi!”
Trong tiếng chúc mừng rộn ràng, Chu Từ Thâm nhanh chóng thổi tắt nến.