Cô nghĩ rằng Chu Từ Thâm đã trở về, liền chạy ra mở cửa.
Nhưng bên ngoài lại là thuộc hạ của Chu Từ Thâm.
Người thuộc hạ đẩy một chiếc vali tới trước mặt cô:
“Cô Nguyễn, đây là đồ mà Chu tổng nhờ tôi mang tới cho cô.”
Nguyễn Tinh Vãn nhận lấy rồi nói:
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Sau khi người mang đồ tới rời đi, Nguyễn Tinh Vãn mang chiếc vali lên lầu, thấy bên trong toàn bộ là đồ dùng sinh hoạt và quần áo mà cô thường sử dụng trước đây, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên.
Gã đàn ông này đôi khi cũng thật chu đáo.
Nguyễn Tinh Vãn dọn dẹp hết đồ trong vali, rửa mặt xong, thay quần áo rồi ra ngoài.
Khi cô vừa tới Lâm thị, Dương Chấn liền theo vào văn phòng:
“Cô Nguyễn, cô thấy đỡ hơn chưa? Có cần nghỉ thêm vài ngày không?”
Những ngày qua Nguyễn Tinh Vãn không đến,Thẩm Tử Tây đã tuyên bố với bên ngoài rằng cô đang ốm.
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười nhàn nhạt:
“Cảm ơn, tôi khỏe rồi.”
Dương Chấn để một tài liệu lên bàn cô:
“Cô Nguyễn đến rất đúng lúc, đây là báo cáo tài chính của tháng này.”
Nguyễn Tinh Vãn lật qua hai trang, chuẩn bị để xem kỹ hơn, sau đó cô lại hỏi:
“Trong hai ngày qua công ty có chuyện gì không?”
“Triệu tổng thì…”
Thấy Dương Chấn ngập ngừng, Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Nói thẳng ra đi, ông ta lại làm gì nữa?”
Dương Chấn nói:
“Triệu tổng bị người ta chỉ ra có liên quan đến một vụ án mạng trước đây, mấy ngày này ông ấy rất loạn, nhưng cô Nguyễn yên tâm, hiện tại chỉ đang trong giai đoạn điều tra, theo thông tin tôi biết thì đó là chuyện cá nhân, không ảnh hưởng đến Lâm thị.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Tôi biết rồi, anh gọi Lí Đạc vào đây đi.”
Dương Chấn do dự một chút:
“Gọi Lí Đạc vào à?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn lên:
“Sao vậy?”
Dương Chấn lắc đầu, mỉm cười:
“Không có gì, tôi đi gọi ngay đây.”
“Đi đi.”
Đến cửa, Dương Chấn quay lại nhìn Nguyễn Tinh Vãn, ánh mắt nheo lại, gần đây cô giao cho Lí Đạc nhiều việc quan trọng, rõ ràng là đang tránh mặt anh ta.
Nhưng Dương Chấn cũng biết rõ, những việc Nguyễn Tinh Vãn giao cho Lí Đạc đều là để đối phó với Triệu Kính, anh ta không tham gia cũng tốt, tránh khiến bản thân gặp rắc rối.
Hiện tại, anh ta chỉ lợi dụng họ để xử lý Triệu Kính, chỉ cần Triệu Kính ngã xuống, sẽ không còn ai có thể đe dọa anh, anh ta cũng có thể nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau khi Dương Chấn rời khỏi văn phòng Nguyễn Tinh Vãn, Lí Đạc đã đến.
Nhờ có sự hỗ trợ từ bên Lâm Nam, đã thu thập được nhiều bằng chứng về việc Triệu Kính tham nhũng.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Chưa đủ để Triệu Kính không còn đường sống.
Lí Đạc nói:
“Cô Nguyễn, vì vụ án mạng đang điều tra, hiện tại Triệu tổng đang rối loạn, đang tìm cách chuyển tài sản, do đó đã lộ ra nhiều dấu vết, chúng ta tiếp tục điều tra, chắc chắn sẽ còn nhiều bằng chứng hơn nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Theo những gì anh nói mà làm, bên Tần Vũ Sương cũng cử người theo dõi, không để Triệu Kính có cơ hội tiếp xúc với cô ấy.”
“Được, tôi đã hiểu.”
Chiều hôm đó, khi Nguyễn Tinh Vãn đang vẽ thiết kế, cửa văn phòng bỗng bị đá mạnh, Triệu Kính vừa bước vào vừa mắng mỏ:
“Cuối cùng thì cô cũng chịu đến công ty, hôm nay tôi phải tính sổ với cô!”
Chương 1118
Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu liếc nhìn một cái, sắc mặt không thay đổi.
Theo sau Triệu Kính, những người cấp cao do Dương Chấn dẫn đầu đều đang ngăn Triệu Kính lại:
“Triệu tổng, xin đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói.”
Triệu Kính rõ ràng đang rất tức giận:
“Bảo tôi đừng kích động? Tôi có thể không kích động sao! Bây giờ có người vu khống tôi cố ý g.i.ế.c người, nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ phải vào tù à!”
Triệu Kính hất tay họ ra, chỉnh lại tay áo, đứng trước bàn làm việc, mạnh tay đập xuống mặt bàn, chỉ tay vào Nguyễn Tinh Vãn:
“Cô nói xem, có phải cô làm chuyện này không! Nhất định là cô, ép tôi mang cái tội danh này đúng không!”
Nguyễn Tinh Vãn tựa lưng vào ghế, bình thản nói:
“Triệu tổng nói chuyện thật thú vị, mấy ngày qua tôi đều không đến công ty, sao lại có thể ép ông mang cái tội danh này được cơ chứ.”
“Cô đừng lấy đó làm lý do! Cô không ở công ty thì không thể làm những việc này sao? tai nạn xe vừa rồi cô cũng chỉ bị chấn động não nhẹ, không phải là đã bị đụng ngớ ngẩn rồi chứ!”
Nguyễn Tinh Vãn dừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía ông ta:
“Triệu tổng làm sao biết tôi bị tai nạn xe?”
Câu này vừa thốt ra, toàn bộ văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Một số cấp cao cũng ngạc nhiên, không nhịn được hỏi nhỏ:
“Cô Nguyễn không phải vì ốm nên mới không đến công ty sao, sao lại thành tai nạn xe rồi?”
Triệu Kính rõ ràng cũng cảm thấy đã nói lỡ lời, ho khan vài tiếng, chỉnh lại cà vạt, thái độ cũng không còn kiêu ngạo như trước.
Ông ta tiếp tục nói:
“Tôi cũng chỉ là nghe người khác nói thôi.”
“Nghe ai nói?”
Triệu Kính khó chịu nói:
“Tôi hàng ngày nhiều việc như vậy, chỉ là nghe người ta nói bâng quơ, làm sao mà nhớ rõ được.”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ cười:
“Tôi biết Triệu tổng nghe ai nói.”
Triệu Kính cảnh giác:
“Ai?”
Nguyễn Tinh Vãn không trả lời, chỉ bình tĩnh nói:
“Triệu tổng hôm nay đến đây là muốn làm gì, nếu không còn việc gì khác, tôi phải tiếp tục làm việc rồi, ông có thể ra ngoài không?.”
Sắc mặt Triệu Kính lập tức biến sắc, cơn giận lại bùng lên:
“Chuyện tôi bị vu khống còn chưa xong, tôi…”
“Triệu tổng yên tâm, pháp luật nước ta là công bằng, chuyện ông không làm, nhất định sẽ trả lại cho ông sự trong sạch. Còn chuyện ông đã làm, sớm muộn cũng sẽ được điều tra rõ ràng.”
Nguyễn Tinh Vãn chậm rãi nói:
“Ông có làm hay không sớm muộn cũng sẽ có kết quả.”
Triệu Kính vốn có nhược điểm trong tay cô, cũng không dám làm lớn chuyện, hừ một tiếng rồi quay người bước ra khỏi văn phòng.
Các cấp cao khác cũng theo Triệu Kính rời đi.
Văn phòng lại trở nên yên tĩnh như ban đầu.
Nguyễn Tinh Vãn cầm bút, gõ gõ trên mặt bàn.
Trước đây, cô luôn nghĩ rằng vụ tai nạn xe chỉ là một sự cố, nhưng giờ nghĩ lại, có vẻ như là do Triệu Kính cố ý tìm người làm.
Nguyễn Tinh Vãn lật tài liệu trước mặt, Triệu Kính những năm qua ngồi ở vị trí phó tổng giám đốc Lâm Thị, ngoài việc tham nhũng, còn làm không ít trò.
Tuy nhiên, số tiền mà ông ta tham ô so với số tài sản mà Lâm Nam điều tra ra đã chuyển ra nước ngoài còn chênh lệch rất lớn.
Hơn nữa, những mối quan hệ mà ông ta đang nắm giữ cũng cần rất nhiều tiền để duy trì.
Nếu không, ông ta đã không khó bị lật đổ nhưu vậy.
Vậy nên chắc chắn ông ta còn một nguồn tài chính lớn hơn.
Nguyễn Tinh Vãn thu dọn tài liệu, đặt ở ngăn dưới cùng rồi khóa lại, cầm những bản thiết kế mình đã vẽ trong thời gian này đứng dậy, chuẩn bị đi đến studio.
Cô bước ra khỏi văn phòng, Dương Chấn liền đi theo:
“Cô Nguyễn định ra ngoài sao?”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Tôi đến studio.”
“Để tôi tiễn cô.”
“Không cần đâu.”
“Vừa rồi nghe cô nói về vụ tai nạn… Để tránh xảy ra tình huống như vậy nữa, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Tôi sẽ chú ý.”
Nghe vậy, Dương Chấn cũng không biết nói gì thêm, chỉ tiễn Nguyễn Tinh Vãn đến tầng dưới.
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn rời đi, anh ta mới nhìn xung quanh, rồi quay lên lầu.