Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Lúc đó, nhất định có thể cho nghĩa phụ và nghĩa mẫu một kinh hỉ.

"Mạch nhi, các con có thua cũng không có quan hệ gì hết! Nghĩa mẫu sẽ không để ý chuyện này! Các con một đường bôn ba vất vả hẳn là đã mệt lắm rồi, ta cho nha hoàn đưa các con xuống nghỉ ngơi trước!"

Thấy Diệp Hi Mạch không muốn nói ra kết quả tỷ thí, Quân Phượng Linh còn tưởng rằng bọn họ đã thua cuộc trở về, bất quá bà cũng không hề nói một lời trách cứ nào, ngược lại còn rất dịu dàng trấn an bọn trẻ.

Từ trước tới nay, đại hội tranh tài chú trọng nhất chính là quá trình, mà không phải kết quả!

(****ý chính là mục đích đại hội là quá trình tỷ thí giúp các thiên tài trưởng thành hơn, chứ không phải kết quả thắng thua, chỉ do những lần tổ chức đại hội càng về sau càng biến chất mà thôi.)

Đám người Vân Lạc Phong trở về, đã khiến cho toàn bộ Thiên Vân Quốc phải nhấc lên một hồi sóng to gió lớn, có rất nhiều người tiến đến bái phỏng, ngay cả hoàng cung cũng phái người đến. Thế nhưng, không có gì bất ngờ, những kẻ tiến đến thăm dò kết quả của đại hội tranh tài đều bị Quân Phượng Linh dùng ánh mắt ngăn chặn lại hết.

Cũng chính vì vậy mà đã khiến cho tất cả mọi người đều hiểu lầm, cho rằng đám người Vân Lạc Phong khẳng định là đã thất bại.

Hoàng đế có chút thất vọng, nhưng lại không hề trách tội Diệp gia, nói đến cùng thì Vân Lạc Phong đồng ý đi tham gia thi đấu là đã bán cho hoàng đế thể diện cực lớn rồi, hoàng đế còn có tư cách gì mà đi trách cứ Vân Lạc Phong?

Huống hồ gì, nếu không nhờ có Vân Lạc Phong, hoàng hậu cũng không thể nào tỉnh lại được.

Tuy nhiên, hoàng đế không có trách tội Diệp gia, không có nghĩa là những người bên ngoài không đem Diệp gia thành đề tài câu chuyện mà bàn tán lúc trà dư tửu hậu*.

(*trà dư tửu hậu: ám chỉ việc bàn tán một chuyện gì đó lúc rảnh rỗi, thường mang ý xấu là nhiều chuyện.)

Trong lúc đủ mọi lời bàn tán nghị luận không hay lan truyền khắp Thiên Vân Quốc, thì Diệp gia lại đón tiếp vị khách không mời.

Trong đại sảnh Diệp gia.

Thanh Mộc thảnh thơi mà thưởng thức chén trà trong tay, mặt đầy vẻ tán thưởng: "Trà của Diệp gia quả thật là không tầm thường, ta còn chưa bao giờ được uống qua loại trà ngon đến như vậy, chao ôi, xem ra, từ nay về sau, ta thật sự là muốn ở lại Diệp gia không đi rồi!"

"Đúng thật là trà ngon!" Cát Dương hơi hơi mỉm cười, ánh mắt lại quét về phía bên ngoài đại sảnh: "Không biết khi nào thì cô nương ấy mới đến đây?"

Cát Dương vừa nói xong thì liền thấy một lão nhân gia từ bên ngoài vội vã đi vào.

Ngay khi lão nhân gia kia vừa nhìn thấy hai vị lão giả ngồi uống trà, sắc mặt tức khắc liền biến đổi, nhanh chân bước đến đón tiếp.

"Thanh Mộc đại sư, Cát Dương đại sư, sao các vị lại đột nhiên đến đây thế?"

Lấy địa vị của Diệp Thiên lão nhân gia, tự nhiên là có quen biết với hai người Cát Dương và Thanh Mộc, điều khiến Diệp Thiên ông cảm thấy khó hiểu chính là, tại sao hai lão già này lại đột nhiên tới Diệp gia? Chẳng lẽ Vân Lạc Phong ở Thiên Hồi Đế Quốc đã gây ra rắc rối gì?

"À, chúng ta là tới tìm Vân Lạc Phong!"

Tâm Diệp Thiên bỗng trở nên căng thẳng, vội vàng nói: "Hai vị đại sư, Phong nhi chẳng qua chỉ là một tiểu bối, nếu như có chỗ nào đắc tội, Diệp Thiên ta xin thay nó tạ tội cùng hai vị, hy vọng hai vị đại sư nể tình Phong nhi vẫn còn nhỏ tuổi mà đừng so đó với nó!"

"Đắc tội? Vân cô nương đắc tội với bọn ta bao giờ?" Thanh Mộc tỏ thái độ không thể hiểu được mà nhìn Diệp Thiên: "Chúng ta tới là để thực hiện lời hứa đi theo Vân cô nương, tại sao ông lại phải tạ tội với bọn ta?"

Diệp Thiên trợn tròn hai mắt, dường như đã bị hóa đá tại chỗ.

Vừa rồi Thanh Mộc đại sư nói là tới đây để đi theo Phong nhi? Diệp Thiên ông.... Chắc là không có nghe lầm đấy chứ?

"Chuyện.... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?" khóe môi Diệp Thiên có chút run rẩy, chuyện hôm nay quả thật là đã vượt qua năng lực thừa nhận của ông rồi, thế cho nên đầu óc ông hiện giờ có chút không thể theo kịp.

"Ông còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra à?" Thanh Mộc kinh ngạc hỏi: "Vậy chắc là ông có biết đến Dược Tháp của Thiên Hồi Đế Quốc chứ?"

Diệp Thiên ngây ngốc gật gật đầu, Dược Tháp kia, đúng thật là ông có biết đến.

"Lần này, Long Nguyên vì muốn làm khó Vân cô nương, cho nên mới cố ý mở ra trận pháp dùng để khảo hạch y sư tiến vào ngự y viện. Năm đó, ta cũng chỉ đi tới tầng thứ năm của trận pháp này mà thôi. Thế nhưng, Vân Lạc Phong nhà các người lại lấy tốc độ mà người thường không thể làm được, leo lên đến tận tầng thứ tám, thắng được hạng nhất của trận tỷ thí y thuật!"

Ầm!

Theo lời nói của Thanh Mộc vừa dứt, thì đầu óc của Diệp Thiên cũng muốn nổ tung ngay tại chỗ, cả người đều phát ngốc, rất lâu sau cũng chưa thể hồi phục lại tinh thần.

Vân Lạc Phong.... Thắng được hạng nhất trong tỷ thí y thuật?

Ông xác thật là không có nghe lầm phải không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK