"Ngươi dám chen ngang? Mau cút ra sau xếp hàng!"
Sắc mặt Kỳ Mặc cứng đờ, hắn ta kiềm chế lửa giận trong lòng, cắn răng hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"
Đại hán kia trước giờ là người không sợ trời không sợ đất, vừa nghe Kỳ Mặc hỏi vậy thì liền nhìn Kỳ Mặc bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Ta mặc kệ ngươi là ai! Lão tử ta không cho phép ngươi chen ngang, hoặc là xếp hàng tử tế, hoặc là cút cho lão tử!"
Lúc này đây, giọng nói lớn tiếng của đại hán đã thu hút sự chú ý của những người đứng trước, mọi người quay đầu lại, cùng nhìn Kỳ Mặc bằng ánh mắt đầy khinh miệt và phẫn nộ.
Ai biết được Kỳ Tô có bao nhiêu Tụ Linh Dược?
Lỡ như bị người khác mua hết, vậy tức là mình trắng tay.
Đó là linh dịch có thể giúp Thánh Linh Giả đột phá, sao bọn họ có thể cho phép người khác chen ngang?
Mặc kệ đối phương có thân phận gì, ở chỗ này cũng phải xếp hàng!
Kỳ Mặc tức đến mặt mày xanh mét: "Kỳ Mặc ta sống bao nhiêu năm nay, còn chưa có người nào dám nói chuyện như thế với ta! Người đâu, đuổi hết tất cả đám người này đi cho ta!"
Một câu này của Kỳ Mặc hoàn toàn chọc giận tất cả mọi người ở đây.
"Tên ngu xuẩn này từ chỗ nào chui ra mà lại kiêu căng như vậy? Hôm nay, chúng ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không cho phép ngươi chen ngang! Còn muốn đuổi chúng ta đi? Chẳng lẽ mục đích của ngươi là không muốn chúng ta mua được Tụ Linh Dược?"
Trong đám đông đang xếp hàng, có một người e sợ thiên hạ không loạn mà lên tiếng.
Vốn Kỳ Mặc muốn đuổi mọi người đi là vì xả giận, nhưng tới miệng người kia thì lại thành Kỳ Mặc muốn độc chiếm Tụ Linh Dược, nên mới đuổi bọn họ đi.
Còn không phải à?
Đám đông trừng mắt, phẫn nộ nhìn Kỳ Mặc, giống như chỉ cần hắn dám bước tới thêm một bước thì mọi người lập tức băm hắn ta thành ngàn mảnh ngay.
Kỳ thực, mọi chuyện hiện giờ cũng tại chính Kỳ Mặc mà ra. Vốn dĩ chỉ có người Lâm Phong trấn biết chuyện Kỳ Tô bán linh dịch, thực lực người Lâm Phong trấn không cao gì mấy, Kỳ Mặc mang theo bao nhiêu đây hộ vệ đã đủ ứng phó.
Thế nhưng....
Lúc này, Kỳ Mặc lại cảm nhận được, trong đám đông kia, có vài người phát ra hơi thở vô cùng cường hãn.
Thực lực những người đó khiến hắn ta có chút khiếp sợ.
Rất hiển nhiên, mấy cường giả đó không phải người Lâm Phong trấn.
Kỳ Mặc cắn chặt răng: "Kỳ Tô, ngươi lếch ra đây cho ta! Đừng tưởng trốn trong đó thì ta không làm gì được ngươi! Hiện tại đã đến kỳ hạn một năm, dược đường Kỳ gia này vẫn bị ngươi kinh doanh đến nửa sống nửa chết, ngươi đã thua, mau giao Kỳ Linh ra đây, ta có thể tha chết cho ngươi!"
Trong dược đường, huynh muội Kỳ Tô sớm đã nghe thấy giọng Kỳ Mặc, nhưng cả hai đều không để ý đến hắn ta.
Hiện tại, âm thanh kêu gào của Kỳ Mặc lại vang lên lần nữa, khiến thân mình Kỳ Linh khẽ run, tiểu cô nương theo bản năng nắm chặt tay ca ca mình, đáy mắt dâng lên một chút khiếp đảm.
"Tiểu Linh đừng sợ!" Kỳ Tô an ủi, vỗ vỗ tay Kỳ Linh: "Ca ca ra ngoài xem tình hình thế nào, muội ở lại trong này."
Nói xong, Kỳ Tô nhìn về phía Triệu thúc: "Triệu thúc, thúc chăm sóc cho Tiểu Linh."
Sau khi dặn dò xong, Kỳ Tô buông tay Kỳ Linh, đi thẳng ra ngoài dược đường.
Kỳ Mặc còn đang đứng bên ngoài gân cổ lên kêu gào đến đỏ mặt tía tai.
"Kỳ Tô, ngươi là con rùa đen rụt đầu! Đồ nhu nhược không chịu thua nổi! Thật không biết sao Vân Nguyệt Thanh lại thu nhận thứ ngu xuẩn như ngươi làm đệ tử! Muốn thu cũng nên thu ta mới phải!"
(*Sa: xin lỗi mọi người, mấy chương trước Sa edit nhầm tên Vân Nguyệt Thanh thành Thanh Nguyệt.)
Không sai! Trong lòng Kỳ Mặc luôn cho rằng Kỳ Tô kém xa hắn ta.
Hắn ta càng ghen ghét khi Kỳ Tô có một người sư phụ cường đại như thế.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi Vân Nguyệt Thanh mất tích, Kỳ Mặc lại đối xử với huynh muội Kỳ Tô như vậy.
"Ngươi tìm ta?"
Một giọng nói lạnh lùng từ trong dược đường truyền ra, Kỳ Mặc ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy ngay Kỳ Tô với một thân cẩm bào đang đi tới. Khuôn mặt tuấn mỹ, biểu cảm lạnh lùng, nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta.
"Kỳ Tô, ngươi cuối cùng cũng chịu xuất hiện?"
Kỳ Mặc cười lạnh: "Ngươi thua rồi! Mau giao Kỳ Linh cho ta!"