Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara 

"Vân cô nương, ta đã nói nguyên nhân cho cô nương biết rồi, về sau cô nương tuyệt đối đừng nhắc đến ba chữ này nữa, nếu không, lỡ như truyền đến tai Hồng Loan, e là nàng ta sẽ gây phiền phức cho cô nương."

Nhan Khả nói rất cẩn thận, sợ lời nói của mình sẽ bị người khác nghe thấy.

"Ta hiểu rồi!" 

Cuối cùng thì nàng cũng hiểu vì sau hai đại thế lực lại liên hợp tấn công Độc Cốc, thì ra nguyên nhân chính trong đó là do mình.

Kỳ thực thì Độc Cốc cũng không hoàn toàn bị oan uổng, nếu không nhờ Cơ Cửu Thiên ở bên cạnh, có lẽ bản thân mình đã thật sự gặp phải độc thủ của chúng rồi.

Thế nhưng khi lời này rơi vào tai Nhan Khả, thì nàng ấy lại tưởng rằng là Vân Lạc Phong đã nghe lọt tai lời khuyên của mình, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm theo bản năng. 

"Dì ơi~!" Tiểu Thụ cười tủm tỉm nhìn Nhan Khả: "Khi nào thì chúng ta có thể lên núi vậy ạ?"

Một người ở bên cạnh Nhan Khả đúng lúc nghe thấy câu hỏi này, bất giác liền ngây ngẩn cả người.

Tiểu gia hỏa này đang tính bám dính lấy đội ngũ của bọn họ à?

Nên biết, trên Ngải Sơn vô cùng hung hiểm, nếu mang theo một nữ tử yếu ớt và một đứa bé thì sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn cho bọn họ.

Còn về con rối nam cường tráng đi theo phía sau Vân Lạc Phong kia, cho dù hắn lớn lên trông cũng cường tráng mạnh mẽ, nhưng bọn họ lại không cảm nhận được thực lực chân thực của hắn ta.

Tuy nhiên, còn chưa đợi những người kia đưa ra ý kiến phản bác, thì tâm của Nhan Khả đã bị lời nói mềm mại ngọt ngào của Tiểu Thụ làm cho hòa tan, làm sao còn có thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì mà Tiểu Thụ đưa ra nữa chứ?

"Bất cứ lúc nào cũng có thể lên núi! Tiểu gia hỏa, con và mẫu thân của con có muốn đồng hành cùng chúng ta hay không?"

Tiểu Thụ càng cười tươi hơn: "Vậy xin làm phiền dì~!"

Nói đến cùng thì Tiểu Thụ và Vân Lạc Phong cũng chỉ vừa tới đây, còn chưa quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, nếu có thể đi theo đám người này thì có thể bớt được rất nhiều đường vòng.

Đây chính là mục đích của Tiểu Thụ. 

"Sư muội!"

Sắc mặt của nam nhân mặc cẩm y đại biến, nhíu chặt mày: "Nếu như thực lực của cả hai người kia đều không tồi thì cũng còn được, nhưng bọn họ chẳng những mang theo một đứa con nít, mà trên người của một trong hai người kia còn chẳng có một chút linh lực nào, đưa bọn họ đi cùng không phải là tự chuốc khổ cho bản thân chúng ta sao?"

"Sư huynh, huynh yên tâm đi! Ta biết chừng mực, huynh không cần lo lắng!" Mày liễu của Nhan Khả hơi nhíu: "Hơn nữa, mục đích chính lần này chúng ta tới đây chẳng qua là để mở mang kiến thức, không phải là vì bảo vật của thần tích!"

Thấy Nhan Khả cứ khăng khăng như vậy, nam nhân cẩm y cũng không nói gì nữa, chỉ khẽ thở dài, để lộ ra biểu tình bất đắc dĩ. 

"Tiểu gia hỏa, ta còn chưa biết tên của con?"

Nhan Khả thật sự rất thích trẻ con, bằng không cũng không chịu đưa Tiểu Thụ cùng Vân Lạc Phong đi cùng dễ dàng như thế.

Tiểu Thụ hơi hơi chớp chớp mắt: "Con tên là Vân Thụ!"

Vân Thụ?

Nhan Khả ngẩn ra, lại có người có tên như vậy à? Cái tên này và dáng vẻ phấn điêu ngọc trác của đứa bé này hoàn toàn không tương xứng một chút nào.

(*Phấn điêu ngọc trác - Nguyên văn: 粉雕 玉 琢: như ngọc đã được chạm khắc mài dũa, miêu tả sự xinh đẹp đáng yêu của con nít.)

"Đi thôi!" Nhan Khả cũng không nghĩ nhiều, lập tức hồi thần lại: "Đã có rất nhiều người lên núi rồi, nếu chúng ta mà còn không nhanh lên, có lẽ bảo vật sẽ rơi hết vào tay những người này mất!"

(*Sa: ở trên Nhan Khả có nói mục đích chính là mở mang kiến thức, không phải vì bảo vật. Nhưng nếu có thể có được luôn bảo vật thì càng tốt, cho nên mọi người đừng cảm thấy lời nói của Nhan Khả có mâu thuẫn nhé!)

Tuy rằng Ngải Sơn không hung hiểm bằng một vài nơi khác, nhưng cũng tồn tại vô số cạm bẫy, mà lần này lại có rất nhiều người tiến đến đây, cho nên suốt đường đi, mọi người phát hiện ra không ít thi thể người và linh thú.

Thông qua cuộc nói chuyện dọc đường, Vân Lạc Phong đã biết người nam nhân cẩm y kia tên là Phó Cẩm, là sư huynh đồng môn với Nhan Khả, tuy nhiên hai người họ đều đã sớm xuất sư, một mình lang bạt trên phiếm đại lục này.

Trong đội ngũ còn có một đại hán có thân hình cường tráng tên là Triệu Hoành, và một thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, tuy rằng thực lực của thiếu niên không cao, nhưng lại là y sư duy nhất trong đội ngũ bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK