Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Đương nhiên, sứ giả Lam Tường Quốc cũng tin tưởng rằng trong Diệp gia không có người nào dám đả thương ông ta! Ngay cả loại nữ tử có tính tình cuồng bạo như là Quân Phượng Linh cũng không dám động thủ với người thân là sứ giả Lam Tường Quốc như ông ta.

Đây chính là nguyên nhân mà sứ giả dám bày ra thái độ kiêu căng như thế.

Chỉ tiếc, sứ giả đã tính sót mất một người....

Một người mà có tính tình còn lớn hơn cả Quân Phượng Linh.

Rầm!!

Ngay khi sứ giả vừa nói xong những lời châm chọc của mình, thì một bàn chân từ phía sau đột ngột đá tới, hung hăng đá lên đầu của sứ giả.

Vút một tiếng, cả người sứ giả liền bay ngược ra xa, té ngã vào giữa đám đông.

Mấy tên thị vệ mà sứ giả Lam Tường Quốc mang tới đều trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới có thể hồi thần trở lại, liền vội vội vàng vàng bao vấy lấy người bạch y nữ tử.

"Ngươi....." sứ giả chống đỡ thân mình đứng dậy, tóc tai đều rơi tán loạn xuống dưới, khuôn mặt vô cùng dữ tợn: "Ngươi thật to gan, lại dám đánh lén bổn sứ giả. Người đâu! Mau bắt lấy nữ nhân này lại cho ta!"

Keng.. Xoát....

Mấy tên thị vệ kia đồng loạt rút vũ khí, muốn tiến lên tấn công Vân Lạc Phong, tuy nhiên, bọn họ đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở lãnh khốc ở phía sau, chờ khi bọn họ kịp phản ứng thì luồng hơi thở lãnh khốc kia đã ập tới, đem thân mình mấy tên thị vệ đều đánh bay ra ngoài.

Dưới bóng đêm, một thân hắc y như hòa làm nhất thể cùng bóng tối, nhưng ngay cả như vậy, cũng không cách nào che giấu được một trương dung mạo lãnh khốc tuấn mỹ của nam nhân kia.

Hắn yên lặng mà đứng bên người bạch y thiếu nữ, giống như là một hộ vệ trung thành, bảo hộ người duy nhất mà hắn muốn dùng cả cuộc đời để bảo hộ.

Những người bị ánh mắt của nam nhân lãnh khốc này quét tới, đều cảm thấy sống lưng mình lạnh toát cả lên, không dám nhìn hắn thêm một cái liếc mắt nào nữa.

Bạch y nữ tử lại lần nữa động thân....

Không hề có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, cô liền xuất hiện ngay trước mặt của sứ giả, chân phải giơ lên đá mạnh lên lòng ngực ông ta, làm thân mình ông ta một lần nữa văng ra ngoài.

"DIỆP THIÊN!" sứ giả ôm lấy lòng ngực bị đau, phẫn nộ gầm lên một tiếng: "Diệp gia các ngươi thật là to gan! Dám đánh người thân là sứ giả Lam Tường Quốc như ta! Ta ra lệnh cho ngươi lập tức bắt hai người này lại! Bằng không, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Diệp Thiên liếc mắt sang nơi khác, làm như không nghe thấy lời sứ giả nói.

Đang lúc sứ giả muốn mở miệng một lần nữa, thì lại thấy Vân Lạc Phong vung tay lên, một ngân châm tức thì đâm hết vào người ông ta.

"A!"

Ngay tức khắc, cả người sứ giả giống như là bị ngàn lưỡi đao cứa vào, đau đến mức khiên ông ta không thể không hét lên, cả người run rẩy không thôi.

"Tốt! Rất tốt! Các người dường như đã quên mất quy củ giữa các chư quốc! Ta lập tức trở về bẩm báo với bệ hạ, xin tiến hành biểu quyết đối với Thiên Vân Quốc."

Vốn dĩ sứ giả tưởng rằng bản thân mình nói như vậy thì đám người Vân Lạc Phong sẽ cảm thấy kinh hoảng, ai ngờ, Vân Lạc Phong vẫn treo nụ cười lười biếng tùy hứng trên môi như cũ, khóe môi còn mang theo chút ý cười tà khí.

"Trong các ngươi ai có thể chứng minh, vừa rồi là do ta động thủ với các ngươi trước?" Vân Lạc Phong thả lỏng hai tay: "rõ ràng là do ngươi nhìn thấy ta rất dễ khi dễ, cho nên mới hướng về ta mà khiêu chiến, ta không đồng ý thì ngươi lại động thủ với ta, ta chẳng qua là tự bảo vệ lấy mình mà thôi!"

Nhìn cái vẻ mặt vô sỉ của thiếu nữ kia, sứ giả tức đến mức muốn hộc máu.

Nha đầu này cư nhiên có thể nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập loạn như thế?

Bản thân mình khi nào thì khiêu khích con nha đầu này chứ?

Lại động thủ trước với ả từ khi nào?

Loại hành vi đổi trắng thay đen này cũng vất vả cho ả có thể nói ra miệng được!

Những người xung quanh sớm đã thấy khó chịu với hành vi và lời nói của sứ giả Lam Tường Quốc, vừa nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong thì liền sôi nổi tung hứng theo.

"Không sai! Chính là do ngươi khiêu chiến với Vân cô nương trước! Chúng ta đều có thể làm chứng, Vân cô nương là vô tội!"

"Ngươi còn không phải bởi vì nhìn thấy Vân cô nương là thân tiểu bối, cho nên mới muốn khi dễ Vân cô nương hay sao? Ai biết đối phương lại không phải là quả hồng mềm mặc cho ngươi nắn bóp."

"Há ha.., sứ giả Lam Tường Quốc đúng thật là không biết xấu hổ, rõ ràng là chính mình khi dễ một tiểu bối, kết quả lại còn có thể nói ra đủ loại lời nói đổi trắng thay đen như thế kia!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK