"Không biết thì có thể được tha thứ?" Hư Không trưởng lão hừ lạnh: "Ta không hề biết ngươi lại ỷ vào cái danh đệ tử Thiên bảng mà ngang ngược hoành hành, ngay cả trưởng lão của học viện cũng dám vu khống. Ngươi không biết thân phận Vân nha đầu, chẳng lẽ thân phận Hồ Li ngươi cũng không biết? Loại ngươi như ngươi, không cho ngươi nếm thử chút giáo huấn, ngươi tuyệt không biết đau là gì!"
Huống chi, chỉ bằng việc muội muội hắn vu tội Vân Lạc Phong, cũng đã đủ để hắn ta nhận trách phạt nặng nề.
"Đuổi chúng ra khỏi thư viện?" Vân Tiêu lạnh lùng đảo mắt qua người huynh muội Âu Phi: "Vậy quá có lợi cho chúng."
Sắc mặt hai huynh muội Âu Phi lập tức đại biến.
Học viện chẳng những trục xuất hai huynh muội bọn họ, còn truyền chuyện này ra ngoài, cắt hết đường lui của Âu gia.
Vậy mà người này còn nói có lợi cho bọn họ?
"Quỷ Đế, ngươi muốn xử trí thế nào?" Hư Không trưởng lão nhìn sang Vân Tiêu, giọng điệu không còn lạnh nhạt như vừa rồi.
"Khiến chúng cả đời làm phế vật!"
Giọng nói Vân Tiêu lãnh khốc vô tình, giống như lưỡi kiếm sắc bén, hung hăng đâm mạnh vài tim Âu Lan.
Âu Lan luống cuống: "Ngươi có phải nam nhân không? Ta tốt xấu gì cũng là đại mỹ nữ tuyệt thế, ngươi lại chẳng chút phong độ hành xử tàn nhẫn như thế với ta?"
Vân Tiêu khẽ nhấp môi mỏng: "Ở trong mắt ta, ngoại trừ Phong nhi, những người khác.... Đều không phân nam nữ!"
"Ngươi....." Trong lòng Âu Lan tràn đầy ghen ghét, tại sao một nam nhân ưu tú si tình như thế lại không thuộc về ả: "Ngươi quá ác độc! Ta chỉ nói oan ả ta vài câu, ngươi lại muốn phế ta?"
"Phải!"
Vân Tiêu nghiêm túc đáp.
Ngược lại, sau khi nghe một chữ đó, cả người Âu Lan liền suy sụp, ngã phịch xuống đất, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Hồng Loan khoanh tay trước ngực, cong đôi môi đỏ thắm: "Ngươi muốn dựa vào ưu thế bản thân là nữ nhân để làm Vân Tiêu mềm lòng, vậy thì ngươi thập phần sai lầm! Ta có thể nói cho ngươi biết, suốt hành trình của hai người họ, nữ nhân tơ tưởng Vân Tiêu rất nhiều, nhưng tất cả những nữ nhân kia, chưa có một kẻ nào có thể làm phiền đến Phong nhi, bởi vì.... Vân Tiêu đều tự mình động thủ giải quyết bọn họ trước."
Âu Lan gắt gao cắn chặt môi: "Nam nhân tuấn mỹ, cường đại, lại si tình như ngươi, bất luận là dạng nữ nhân nào cũng sẽ bị ngươi hấp dẫn, ta cũng biết hôm này ta khó thoát kiếp số, chỉ cầu kiếp sau, ta có thể gặp được một nam nhân giống ngươi...."
"Ngươi lại sai rồi!" Hồng Loan cười cười: "Dù ngươi có kiếp sau, có thể gặp được ngươi như Vân Tiêu, nhưng ngươi có tư cách gì làm hắn yêu ngươi? Vân Tiêu ưu tú, Vân Lạc Phong cũng ưu tú, cho nên hai ngươi họ thu hút lẫn nhau, điều kiện cả hai đều không khác nhau mấy."
Rất nhiều người cho rằng, nữ nhân không cần phải quá mạnh mẽ, chỉ cần tìm một cường giả bảo vệ mình là đủ.
Nhưng thực lực ngươi quá yếu, thì ngươi dựa vào đâu để thu hút ánh mắt cường giả?
Trong nhất thời, tất cả mọi người vì câu nói này của Hồng Loan mà rơi vào trầm mặc.
Đột nhiên, bọn họ cảm thấy, không nên cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình, ngược lại nên nỗ lực rèn luyện bản thân, mới có thể thu hút được người ưu tú....
Hư Không trưởng lão cảm kích nhìn Hồng Loan, sao ông lại không hiểu, lời vừa rồi là Hồng Loan cố ý chỉ điểm cho học sinh của thư viện?
Tin rằng, qua hôm nay, tình hình thư viện sẽ tốt hơn rất nhiều, không còn ai không làm mà muốn hưởng nữa.
Rầm!
Đột nhiên, cả người Âu Phi thấy đau đớn, kinh mạch toàn thân đứt lìa, miệng nôn máu tươi, cả người nắm rũ rượi trên mặt đất.
Âu Lan và Hạ Linh cũng giống thế, bọn họ không có đến một cơ hội phản kháng, thì đã biến thành phế vật ngay trước mắt mọi người.
"Người đâu! Ném bọn chúng ra khỏi thư viện!" Hư Không trưởng lão phất tay, lạnh giọng phân phó: "Sau này, nếu còn xảy ra chuyện tương tự, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"