Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Trong suy nghĩ của Đường Duyệt, cô ta cho là Trầm Ngọc Khanh nghĩ rằng cô ta cố ý đến đây là vì muốn câu dẫn hắn! Dù đúng thật là Đường Duyệt có ý đồ này, nhưng cô ta làm sao có thể để lộ ra ngoài cho được!

Cho nên, sau khi nói xong những lời kia, Đường Duyệt liền quả quyết xoay người bỏ đi.

"Đợi đã...."

Ngay lúc Đường Duyệt xoay người bước đi được hai bước thì phía sau bỗng vang lên giọng nói đạm nhiên lạnh nhạt.

Tức thì, trong lòng Đường Duyệt liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, trái tim nơi lòng ngực như sắp nhảy cả ra ngoài, trong đôi mắt cô ta ngập tràn sự kích động. Hận một nỗi không thể lập tức xoay người lại mà chạy ngay đến bên cạnh Trầm Ngọc Khanh.

Nhưng cô ta vẫn còn nhớ đến lời dạy của sư phụ, liền mạnh mẽ đè nén lại sự xúc động trong nội tâm của mình xuống, bắt buộc bản thân không được quay đầu lại.

Lạt mềm buộc chặt, mới có thể nắm được tâm của nam nhân này!

Nhắc nhở bản thân xong, Đường Duyệt ổn định lại tâm trạng, cố ra vẻ lạnh nhạt hỏi: "Trầm gia chủ còn có chuyện gì à?"

Trầm Ngọc Khanh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Tiếng cười của hắn như một bàn tay vuốt nhẹ vào trái tim của Đường Duyệt, làm cả người Đường Duyệt như muốn mềm nhũn cả ra.

"Những lời này là Trầm Điền dạy ngươi nói!"

Tuy rằng trên mặt Trầm Ngọc Khanh đang cười rất ôn hòa, nhưng ngữ khí của hắn thì lại lạnh nhạt vô cùng. Trong lúc nhất thời làm cho Đường Duyệt không thể hiểu được ý định của nam nhân này là gì.

"Ngài.... Ngài nói vậy là có ý gì?"

"Ông ta bảo cô làm ra vẻ ngây thơ, lạt mềm buộc chặt?"

Lời nói của Trầm Ngọc Khanh như trực tiếp đẩy Đường Duyệt vào địa ngục, cô ta vội vàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ như trích tiên của Trầm Ngọc Khanh.

"Ta không biết ngài đang nói cái gì!"

Đường Duyệt cắn chặt môi dưới, sắc mặt lúc này có hơi trắng đi!

Trầm Ngọc Khanh thản nhiên cười, lời nói lại mang theo ý vị sâu xa: "nếu như ta đoán không sai, thì Trầm Điền hẳn là còn nói rất nhiều thứ khác với cô nữa! Hơn nữa, còn bảo cô bắt chước theo một người! Chẳng lẽ ông ta không có nói cho cô biết người đó từng phản bội ta hay sao? Cô nghĩ bắt chước theo người đó thì có mê hoặc được ta không?"

Đường Duyệt khiếp sợ trợn to hai mắt, không nhịn được mà lùi về sau mấy bước, trên mặt cô ta hiện tại đầy vẻ hoảng sợ, run run rẩy rẩy mà nói: "ta chỉ là bị tiếng đàn của ngài dẫn dắt đến đây, ta đối với ngài hoàn toàn không có ý gì cả, tại sao ngài lại hiểu lầm ta như vậy?"

"Cô có thể nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng đôi mắt của cô thì lại không thể nói dối được, cho nên từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tất cả mọi tâm tư của cô đều đã biểu lộ rõ ràng hết thông qua đôi mắt của chính cô rồi. Cho nên, dù cô có giở trò gì thì ta cũng sẽ không bị cô thu hút đâu!"

Đường Duyệt từ từ nhắm hai mắt mình lại, cô ta cho rằng bản thân mình che giấu vô cùng tốt, không ngờ lại bị người nam nhân này nhìn thấu một cách dễ dàng như vậy.

Nực cười là vừa rồi mình lại còn làm ra vẻ khinh thường vẻ ngoài của hắn ta.

Không ngờ, hắn ta cũng đang thầm cười nhạo Đường Duyệt cô.

Đường Duyệt cảm thấy thật mất mặt, không muốn tiếp tục lưu lại đây thêm một khắc nào nữa, vội vã nhắm hướng bên ngoài vườn hoa đào mà chạy như điên. Nước mắt không thể khống chế được cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm cả khuôn mặt.

Do chạy qua nhanh, nên thời điểm chạy đến ngạch cửa của đại môn, Đường Duyệt không cẩn thận vấp phải ngạch cửa, thân mình lảo đảo chúi thẳng về phía trước.

Cùng lúc đó, Đường Duyệt trông thấy một bóng người xuất hiện ngay trước mắt cô ta, cô ta vội vàng muốn bắt lấy ống tay áo của đối phương, hy vọng có thể mượn sức đôi phương mà ổn định lại cơ thể của mình khỏi phải té ngã.

Ai ngờ, người kia vừa thấy Đường Duyệt vươn tay ra, liến theo bản năng nghiêng người đi, tránh thoát qua một bên.

Rầm!

Cả người Đường Duyệt chật vật nằm bò trên đất, tư thế kia y như chó bị mắc mưa. Cô ta căm giận đứng dậy, hung hăn trừng mắt nhìn đứa bé trai đáng yêu trước mặt.

"Thằng nhóc con kia, nhà ngươi có gia giáo hay không hả? Không biết nhìn thấy người lớn té ngã thì phải đỡ lấy hay sao? Mẹ ngươi chính là dạy ngươi như vậy hả?"

Tiểu Mạch quét ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Duyệt, trong mắt chứa đầy sự khinh miệt, hắn tuyệt đối không quên, lúc ở Hội Đấu Giá, nữ nhân này đã nhục mạ chủ nhân nhà hắn như thế nào? Nếu không phải vì muốn trốn nha đầu chằn tinh Lâm Nhược Bạch kia, thì hắn đã sớm lao ra mà xé rách miệng nữ nhân này rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK