"Chủ nhân, chúng ta mau trốn đi!"
Tiểu Mạch lập tức đề ra phương án: "Chạy trốn thì còn có một chút cơ hội sống sót, bằng không, chúng ta chắc chắn phải chết tại nơi này!"
Tiểu Mạch không ngờ bọn họ lại "may mắn" như vậy, vừa vào Táng Thần Sơn đã đụng ngay quân đoàn Khô Lâu* (*xương khô), là tên chết tiệt nào nói ở bên ngoài Táng Thần Sơn không đến nỗi thập phần nguy hiểm vậy hả?
Tuy nhiên.....
Tiểu Mạch đã oán trách lầm chỗ rồi! Bọn họ đụng trúng quân đoàn Khô Lâu, chẳng qua là vì bọn họ kém may mắn mà thôi! Quân đoàn Khô Lâu mỗi tháng mới đi tuần tra một lần, hôm nay là ngày tuần tra của tháng này, vậy mà bọn họ lại gặp phải quân đoàn Khô Lâu...
"Vân Dực!"
Vân Lạc Phong nhíu mày, lạnh giọng gọi.
Vân Dực lập tức hiểu ý của chủ nhân, một tay ôm lấy eo Vân Lạc Phong, một tay túm áo Tiểu Mạch xách lên, vụt một tiếng, lao thẳng về phía quân đoàn Khô Lâu.
Nếu bọn họ muốn vào sâu bên trong Táng Thần Sơn, thì bắt buộc phải đi xuyên qua quân đoàn Khô Lâu. Nếu lùi về sau, tức là họ sẽ không có cách nào vào được bên trong Táng Thần Sơn.
Đốm lửa âm u màu xanh lá trong hốc mắt của quân đoàn Khô Lâu bùng cháy dữ dội, bọn chúng cầm cốt bổng* trong tay, mang theo khí thế mãnh liệt xông lên tấn công Vân Dực.
(*cốt bổng: cây bổng làm bằng xương.)
Dù thân thể Vân Dực được tạo thành từ sắt thép, thì cũng không chịu nổi từng bổng từng bổng do quân đoàn Khô Lâu đánh trúng. Rất nhanh, nhiều chỗ trên người Vân Dực đã vỡ nát, giống như bị người ta dùng kiếm đâm thủng một lỗ lớn.
Đừng thấy đám Khô Lâu chỉ cầm bổng mà lầm, kỳ thực, cây bổng trong tay chúng còn sắc bén hơn bất cứ thứ gì, chỉ cần bị đâm trúng thì trên người sẽ xuất hiện một cái lỗ lớn ngay.
Nếu đám bổng kia mà đánh trúng Vân Lạc Phong, thì không phải chỉ đơn giản là xuất hiện một cái lỗ giống như trên người Vân Dực thôi đâu!
Vân Dực là một con rối không có linh hồn, không biết đau đớn là gì, hắn chỉ biết tuân theo mệnh lệnh Vân Lạc Phong đưa ra, một đường xông thẳng về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất.
Quân đoàn Khô Lâu thấy Vân Dực đã chạy thoát khá xa, bèn vung cao bổng, ào ào đuổi theo.
"Xem ra đám Khô Lâu kia tuy rằng đã chết, nhưng vẫn biết đuổi theo kẻ địch, chứ không phải là con rối giống như Vân Dực." Vân Lạc Phong trầm mặc một lúc lâu: "Nhưng nói gì thì qua khỏi đợt này, ta phải chỉnh tu Vân Dực lại một lần nữa!"
Đột nhiên Vân Dực dừng bước, Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy trước mặt là một vực thẳm sâu không thấy đáy.
"Chủ nhân, cái vực thẳm này có chút vấn đề!" Tiểu Mạch cau mày: "Dưới đó hình như có cấm chú, một khi rơi xuống, thì không thể bay được!"
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn quân đoàn Khô Lâu đuổi theo sát phía sau, rồi lại nhìn xuống vực thẳm, ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng hạ lệnh: "Vân Dực, nhảy xuống!"
Vân Dực không hề có chút do dự, bởi vì hắn là một con rối, cho nên không thấy sợ hãi chút nào, giữ nguyên khuôn mặt vô cảm mà thả người nhảy xuống vực.
Cuồng phong rít gào bên tai, gió mạnh tạt liên tục vào mặt, làm Vân Lạc Phong không tài nào mở mắt ra được. Từng cơn gió tạt vào người làm nàng thấy đau đớn vô cùng, cứ như là bị ngàn vạn lưỡi dao nhỏ cắt vào da thịt.
Nàng vội nhắm hai mắt, chờ đợi khoảnh khắc rơi xuống mặt đất.
Tuy nhiên, Vân Lạc Phong còn chưa rơi xuống đất, thì đầu óc đã mất đi tri giác, ý thức bị bóng tối bao trùm, tiếp đó thì không còn biết gì nữa...
_____
Vân Lạc Phong có cảm giác đầu óc mơ hồ mà nặng nề vô cùng, loáng thoáng, nàng dường như nghe thấy có ai đó đang nói chuyện bên tai mình.
"Cô nương, tỉnh lại, mau tỉnh lại..."
Vân Lạc Phong nhíu mày, cảm giác có chút mất kiên nhẫn mà mở mắt ra, tức thì, đập vào mắt nàng là một gương mặt trẻ anh tuấn.
Nam tử trước mắt khoác trên người một bộ trường bào màu sợi đay, diện mạo anh tuấn soái khí, làn da màu lúa mạch trông có vẻ khỏe mạnh, đôi con ngươi màu xám ẩn hiện một chút lo lắng, khi hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong mở mắt ra, thì trong lòng chợt vui vẻ: "Cô nương, cô tỉnh rồi?"
Vân Lạc Phong giật mình, ấn ấn huyệt thái dương, chống người ngồi dậy trên giường: "Ta nhớ mình gặp phải quân đoàn Khô Lâu ở Táng Thần Sơn mà, sao bây giờ ta lại ở đây?"
(*huyệt thái dương là huyệt vị ở phần cuối trán phía đuôi chân mày.)