Beta: Sahara
Hoàng Oanh Oanh?
Vì sao nàng lại ở chỗ này?
Lúc này, Hoàng Oanh Oanh có lẽ là cũng đã nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, nên nàng ngẩng đầu nhìn lại, tức thì, Hoàng Oanh Oanh liền ngây ngẩn cả người, hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Hoàng Oanh Oanh?"
Ngay lúc Vân Lạc Phong mở miệng gọi ra ba chữ này, cả người Hoàng Oanh Oanh bỗng run lên, nàng vội vàng bưng kín môi run rẩy, mới ngăn được tiếng kêu sợ hãi của chính mình.
"Vân cô nương......"
Mình rốt cuộc đã gặp lại Vân cô nương?
Bỗng nhiên, Hoàng Oanh Oanh với một thân y phục màu vàng nhạt vụt qua giữa không trung, rồi dừng lại trước mặt Vân Lạc Phong, ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm bạch y nữ tử trước mặt, gằn từng chữ một hỏi: "Cô thật là...... Vân cô nương?"
Không phải mình đang nằm mơ chứ?
"Hoàng Oanh Oanh, sao cô lại ở chỗ này?"
Giọng nói hiện tại của Vân Lạc Phong so với ba năm trước, càng thêm thành thục ổn trọng, điều duy nhất không thay đổi đó là giọng điệu tà khí.
"Vân cô nương." Hoàng Oanh Oanh cười.
Khuôn mặt nàng vốn lạnh băng, bây giờ giống như được hoà tan, vào lúc này lại tràn ngập hơi ấm.
"Lúc nghe được tin tức người còn sống, ta liền tiến đến Quân gia tìm người, ai ngờ ta lại chậm một bước, ngươi đã rời khỏi đó. Vì tìm người, ta lại đi đến nơi này...... không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây."
Trên thực tế, Vân Lạc Phong không có cảm tình gì lớn với Hoàng Oanh Oanh.
Lúc ấy giúp Hoàng Oanh Oanh, chỉ bởi vì, bọn họ có cùng chung kẻ địch! Chứ không phải là vì Hoàng Oanh Oanh......
Nhưng hôm nay, xem ra, mình mất tích suốt ba năm, Hoàng Oanh Oanh cũng sống không quá tốt.
Trước kia Hoàng Oanh Oanh là một cô gái nhẹ nhàng uyển chuyển, bất tri bất giác đã bị lạnh nhạt bao trùm......
Nhìn Hoàng Oanh Oanh vui vẻ mà nở nụ cười, trong lòng Vân Lạc Phong có chút dao động. Chỉ vì một lần vô tình giúp đỡ, mà nàng ấy lại dành nhiều tình cảm cho mình như thế......
"Oanh Oanh cô nương!"
Bỗng nhiên, một giọng nói nôn nóng truyền đến từ sau lưng Hoàng Oanh Oanh, mà thời khắc này, Vân Lạc Phong rõ ràng cảm nhận được, thân mình cứng đờ của Hoàng Oanh Oanh.
Ngay khi Vân Lạc Phong ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy một vị công tử ăn mặc đẹp đẽ quý phái xuất hiện ngay bên cạnh Hoàng Oanh Oanh, trên mặt hắn tràn đầy vui sướng: "Bản công tử còn tưởng rằng mình hoa mắt, không ngờ, thật sự là nàng!"
"Lăng Song công tử, xin tự trọng."
Mắt thấy nam tử kia giơ tay muốn kéo cánh tay mình, Hoàng Oanh Oanh khẽ nhíu mày, theo bản năng liền né đi, lạnh giọng nói.
Thân mình nam tử chấn động, ánh mắt hắn tràn ngập bi thương: "Oanh Oanh, mới ba năm không gặp, tại sao nàng lại thay đổi rồi?"
Hoàng Oanh Oanh cười lạnh một tiếng, mắt lạnh nhìn về phía khuôn mặt tuấn mĩ của nam tử kia: "Ba năm trước, phụ thân của công tử đã đến tìm ta, cảnh cáo không được phép tiếp cận ngươi, còn hiện tại...... Là do ta chướng mắt ngươi!"
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, xem ra vào ba năm trước, sau khi Hoàng Oanh Oanh rời khỏi Vu Yêu tộc, cũng không có theo bên cạnh Hồng Loan, ngược lại...... lại cùng công tử của Bắc Châu phủ xảy ra một đoạn tình duyên?
Nếu đoán không lầm, nam tử này là Lăng Song, chính là đệ đệ của vị hôn phu trước đây của Hồng Loan......
Lăng Song nắm chặt tay, sắc mặt tràn đầy thống khổ, hắn không hiểu, người con gái xinh đẹp hiền lành ngày xưa...... tại sao lại trở nên lạnh lùng như bây giờ?
"Vân cô nương!"
Hoàng Oanh Oanh không để ý đến Lăng Song, xoay người lại nở nụ cười với Vân Lạc Phong.
"Không cần phải để ý đến hắn, chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Lát nửa cô hãy nói cho ta biết, rốt cuộc cô và Bắc Châu phủ đã xảy ra chuyện gì?"
Thân mình Hoàng Oanh Oanh có chút cứng đờ, giống như là nhớ lại hồi ức đau buồn, sắc mặt nàng có chút thống khổ: "Được!"