Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

"Cho công chúa vào đi!"

Đúng lúc này, từ bên trong tẩm cung hoàng hậu truyền ra một giọng nói khàn khàn, trong giọng nói này dường như có một chút tức giận, lại giống như đang cố kiềm nén mà hạ lệnh.

Thời khắc này Giang Mộng Dao không muốn quan tâm nhiều như vậy, cho nên vừa nghe câu nói kia thì liền tiến lên đẩy mở cửa phòng mà vào.

"Phụ hoàng!"

Sau khi tiến vào phòng, Giang Mộng Dao trước hành lễ với hoàng đế, sau đó thì ánh mắt liền dừng lại trên người bạch y nữ tử.

Bởi vì nữ tử kia đứng xoay lưng về phía mọi người, cho nên Giang Mộng Dao không thể thấy được diện mạo của cô ta. Tuy nhiên, dù chỉ thấy được bóng lưng thôi thì cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy kinh diễm.

(*kinh diễm: diễm có nghĩa là đẹp, kinh diễm là kinh ngạc vì sự xinh đẹp.)

"Mộng Dao, con thân là công chúa, hiện tại hoàng hậu còn đang bệnh nặng nằm trên giường, con lại ở bên ngoài hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì nữa hả?" ánh mắt hoàng đế trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

Giang Mộng Dao hừ một tiếng, nói: "Phụ hoàng, người cũng biết là hoàng hậu đang bệnh nặng, vậy sao còn mang nữ nhân này đến trước giường của hoàng hậu? Chẳng lẽ phụ hoàng muốn kích thích hoàng hậu, làm cho hoàng hậu chết sớm sao?"

"To gan!" hoàng đế giận đến tím mặt, đánh mạnh một chưởng lên mặt bàn: "Là ai cho phép ngươi dám nói năng như thế với trẫm hả? Lại còn dám nguyền rủa cả hoàng hậu? Giang Mộng Dao, trẫm cứ tưởng ngươi là đứa nữ nhi hiểu chuyện nhất trong số các hoàng tử, công chúa, nhưng không ngờ ngươi lại tùy hứng làm càn đến như vậy! Ngươi thật sự là khiến cho trẫm quá thất vọng!"

Thất vọng?

Giang Mộng Dao cười lạnh một tiếng, chẳng có vẻ gì là sợ hãi mà nhìn hoàng đế: "Phụ hoàng, mấy năm gần đây người cùng với hoàng hậu phu thê tình thâm, nhưng có lúc nào người nhớ tới mẫu phi của thần nhi luôn phòng không gối chiếc đợi người? Chuyện này coi như không tính, bởi trong Thiên Vân Quốc này, có ai dám tranh sủng cùng hoàng hậu? Nhưng hiện giờ hoàng hậu bệnh nặng chưa khỏi mà phụ hoàng người lại muốn nạp phi! Hành vi này của người có khác gì là một hôn quân vô đạo kia chứ?"

Gương mặt hoàng đế biến sắc ngay lập tức, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Giang Mộng Dao, tức giận quát lớn: "Ngươi lập tức xin lỗi vị cô nương này cho ta!"

Giang Mộng Dao nhếch mép cười khẩy đầy trào phúng, bước nhanh về phía của Vân Lạc Phong: "Ta thật muốn nhìn thử rốt cuộc nữ nhân này là ai? Lại có thể làm cho một vị hoàng đế trước giờ luôn thâm tình đối với hoàng hậu si mê luyến tiếc đến mức độ thế này."

Ngay từ đầu, hoàng đế không hề muốn cho người khác biết Vân Lạc Phong vào cung là để chữa bệnh cho hoàng hậu, cho nên chưa từng công bố thân phận của Vân Lạc Phong với bên ngoài.

Vì vậy mà tất cả mọi người trong cung đều nghĩ Vân Lạc Phong là nữ nhân được hoàng đế coi trọng mà triệu kiến vào cung.

"Đứng lại!"

Mắt thấy Giang Mộng Dao đã sắp sửa tới bên cạnh Vân Lạc Phong, thì bỗng nhiên lúc này đây, một đạo thân ảnh cao to cường tráng đột ngột xuất hiện chắn trước mặt Giang Mộng Dao, vươn tay ra chế trụ lấy bả vai Giang Mộng Dao, khuôn mặt của người này âm trầm, rõ ràng là đang không vui, giọng nói cất lên cũng lộ rõ sự bất mãn: "Lục công chúa, người đừng lỗ mãng! Vị cô nương này không phải là nữ nhân của bệ hạ, mà là một vị y sư đến từ dân gian, được bệ hạ mời đến chữa bệnh cho hoàng hậu!"

Giản Thành Văn lạnh lùng nhìn Giang Mộng Dao, lần nữa cất giọng lạnh như hàn băng của mình: "Ngoài ra vị cô nương này đã nói rõ từ trước là không thích người khác nhìn thấy diện mạo của mình. Nếu bây giờ công chúa vi phạm vào điều kiện của vị cô nương này, khiến cho cô ấy tức giận mà không chịu chữa bệnh cho hoàng hậu nữa, thì hậu quả như thế nào, công chúa có gánh vác nổi không?"

Giản Thành Văn biết, dù muội muội mình có khang phục, thì hoàng đế cũng sẽ không công bố chuyện này ra bên ngoài, vì vậy mà ông chưa từng có ý định nói rõ thân phận của Vân Lạc Phong.

Từ lúc hoàng hậu bệnh tới giờ, hoàng đế đã từng triệu kiến rất nhiều y sư vào cung chữa bệnh cho hoàng hậu, nhưng người nào người nấy đều thất bại mà xuất cung. Cho nên, dù Vân Lạc Phong có chữa khỏi cho hoàng hậu thì bọn họ cũng sẽ nói với bên ngoài là Vân Lạc Phong đã thất bại. Trước khi tóm được tên hung thủ đã hại hoàng hậu, họ sẽ không công bố bất cứ chuyện gì ra ngoài hết.

Còn về việc không cho Giang Mộng Dao nhìn thấy diện mạo của Vân Lạc Phong, đây cũng là vì Vân Lạc Phong mà suy xét, Giản Thành Văn không muốn gây ra phiền phức gì cho Vân Lạc Phong...

Quả nhiên, nghe thấy lời này của Giản Thành Văn, Giang Mộng Dao liền dừng bước, cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào nữa.

Nhưng dù là thế, thì Giang Mộng Dao vẫn cắn răng mà nói: "Trong hoàng cung nhiều y sư như vậy mà cũng không thể chữa khỏi cho hoàng hậu, chẳng lẽ một tiểu nha đầu như cô ta mà lại có bản lĩnh lớn đến như vậy sao? Phụ hoàng, tướng quân, các người đừng để người khác che mắt*!"

(*ý của từ che mắt chính là lừa gạt.)

Trên thực tế, hoàng đế cũng từng mời tới không ít y sư đức cao vọng trọng* trong dân gian vào cung chữa bệnh cho hoàng hậu. Ở trước mặt những y sư kia, Giang Mộng Dao hoàn toàn không dám nói năng vô lễ giống như lúc này.

(*đức cao vọng trọng: vọng = danh vọng; trọng = nặng; nghĩa của cả câu là vừa tài đức mà vừa có danh vọng rất lớn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK