"Vân cô nương, qua khỏi ngọn núi này, đi thêm một đoạn đường nữa là đến Phong Vân Thành."
Tề Linh quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, nói.
"Ừm!" Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Các người ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ quay lại ngay."
Đám người Tề Linh đã sớm quen với hành vi cứ đến một ngọn núi là lại biến mất nửa ngày này của Vân Lạc Phong, cho nên bọn họ không nói gì, để mặc nàng tùy ý đi.
Vân Lạc Phong rời đi cũng không phải vì chuyện gì đặc biệt, mà là.....
Kỳ trân dị bảo của Phong Vân Đại Lục rất nhiều, ngay cả dược liệu cực phẩm cũng nhiều hơn Thất Châu Đại Lục gấp bội. Đặc biệt là trên mấy ngọn núi như thế này, dược liệu quý hiếm nhiều không xuể.
Cho nên, mỗi khi đến một ngọn núi, Vân Lạc Phong lại đi một vòng vơ vét sạch sẽ một lần.
"Hình như đã hết rồi!" Khi Vân Lạc Phong bứng gốc một cây thảo dược cuối cùng, nàng nhìn lên bầu trời đã hơi tối, tự lẩm bẩm: "Mọi người chắc cũng đã nghỉ ngơi đủ, ta nên về thôi!"
Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong xoay người đi trở về.
Nhưng đúng ngay lúc này, một tiếng tiêu cổ xưa bỗng truyền đến, làm con ngươi nàng co rụt lại. Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trước mặt là một người thanh niên mặc y phục màu trắng, mái tóc đen như mực, xỏa dài sau lưng hắn.
Vô số loài chim đang vờn quanh trên đỉnh đầu hắn ta, không ngừng bay lượn như đang nhảy múa cùng tiếng tiêu của hắn.
Lá phong lác đác rơi xuống đầu vai người thanh niên kia, trong như người được vẽ trên tranh, cho người ta một cảm giác mờ ảo không chân thật.
Tuy nhiên....
Người này lại không có vẻ trích tiên như Trầm Ngọc Khanh.
(*trích tiên: thần tiên bị đày xuống trần.)
Trầm Ngọc Khanh cũng là người có vẻ ngoài đẹp như thần tiên, nhưng hắn vẫn cho người ta cảm giác tồn tại thật sự.
Còn người đang thổi tiêu trước mặt này lại cho người ta cảm giác hắn thật sự bước ra từ mây mù mờ ảo, không hề chân thật một chút nào.
Tim Vân Lạc Phong đột nhiên đập mạnh một cái.
Nàng giơ tay lên ôm lấy ngực mình, dường như trong lòng đang dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ.
Tuy nhiên, Vân Lạc Phong biết rất rõ, loại cảm xúc kỳ lạ này không phải xuất phát từ chính bản thân nàng.
"Tuyệt Thiên?"
Tuyệt Thiên từng nói với nàng, một ngày nào đó, khi nàng gặp được người chuyển thế của hắn, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay....
Hiện tại, nhìn người thanh niên trước mắt này, trong lòng nàng có một cảm giác....
Hắn ta chính là Tuyệt Thiên! Là Tuyệt Thiên mà nàng luôn tìm kiếm!
Bỗng nhiên, người thanh niên kia cất bước bỏ đi, bóng dáng trắng như tuyết biến mất trong đôi mắt Vân Lạc Phong.
"Tuyệt Thiên!" Vân Lạc Phong gọi vói theo bóng lưng hắn ta.
Đáng tiếc, người kia không quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến mất khỏi rừng cây.
Đàn chim bay lượn phía trên đầu hắn lúc này cũng đã bay đi hết.
"Chủ nhân!" Giọng nói hơi khó hiểu của Tiểu Mạch vang lên: "Hắn ta đúng là Tuyệt Thiên à? Nhưng mà đệ nhớ hình dáng của Tuyệt Thiên trên bức họa không giống người này?"
Lúc Vân Lạc Phong nhận quyển sách truyền thừa của Tuyệt Thiên, đồng thời cũng nhìn thấy bức họa của hắn.
Tuyệt Thiên trên bức họa mặc y phục đỏ, ngồi trên ghế long văn màu đen, một tay chống cằm, ngón giữa của tay phải chỉ thẳng lên trời, ngụ ý, ông trời cũng không xứng được hắn để vào mắt.
Một nam tử tâm cao khí ngạo như vậy, cường đại như vậy, sao có thể là người thanh niên mặc bạch y vừa rồi?
Phong cách hai người..... Hoàn toàn khác xa nhau.
"Tỷ có cảm giác, hắn chính là Tuyệt Thiên!" Vân Lạc Phong hơi híp mắt: "Khó trách tỷ tìm khắp Thất Châu Đại Lục lâu như vậy mà vẫn không tìm được hắn, thì ra hắn ở Phong Vân Đại Lục. Đã biết hắn ở đâu thì mọi chuyện dễ hơn nhiều, chỉ cần hắn còn sống, tỷ nhất định sẽ tìm ra hắn!"