Cái gì?
Cầm phi khiếp sợ nhìn về phía Mộc Trấn Thiên.
Hoàng thượng biết mình bị oan? Còn biết người hãm hại mình không phải tứ công chúa?
Vậy tại sao hoàng thượng còn đối với mình như thế?
"Hoàng thượng, người nói vậy là sao?" Cánh môi Cầm phi run run, sắc mặt chật vật khó coi.
"Bởi vì....." Mộc Trấn Thiên hơi dừng lại: "Những kẻ đánh ngươi, cưỡng gian ngươi đều là ám vệ của trẫm!"
Ầm!
Đầu Cầm phi như muốn nổ tung, mặt đầy kính ngạc, gương mặt tái nhợt của bà ta hiện lên biểu cảm không dám tin.
Là ám vệ của hoàng thượng?
Chuyện này.... Sao có thể thế được? Tại sao hoàng thượng lại tự cấm sừng chính mình?
"Kỳ Cầm! Đây là cái giá cho việc ngươi ám hại Mộc nhi!" Biểu tình Mộc Trấn Thiên cực kỳ lãnh khốc: "Huống chi, chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm không biết tiểu hoàng tử không phải là cốt nhục của trẫm sao?"
Gương mặt Cầm phi càng thêm tái nhợt, bà ta cắn chặt môi, hai mắt mở to đầy khiếp sợ.
Hoàng thượng biết?
Biết từ khi nào?
Giọng Mộc Trấn Thiên hơi mềm lại, nhưng rơi vào tai Cầm phi, bà ta chỉ nghe ra được hận ý thấu xương trong đó.
"Trước đó trẫm không trị tội ngươi, có phải đã làm cho ngươi nghĩ rằng trẫm thật lòng yêu ngươi? Sai rồi! Chẳng qua là do trẫm muốn biết, gã đàn ông dám cấm sừng trẫm là ai mà thôi. Cũng may, trẫm điều tra được rồi, nghiệt chủng kia là con của tam hoàng tử Thiên Tề Quốc!" Mộc Trấn Thiên lạnh lùng cười: "Trẫm tạm tha cho ngươi, là vì muốn dụ rắn ra khỏi hang. Hôm qua, trẫm đã bắt được tên ám vệ truyền tin cho Thiên Tề Quốc rồi!"
Cầm phi liên tục lắc đầu, bà ta có nghĩ thế nào cũng không thông, rốt cuộc là hoàng thượng biết chuyện này từ khi nào?
"Nếu đã biết rõ mọi chuyện, thì không cần phải giữ ngươi lại nữa!" Mộc Trấn Thiên ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Cầm phi đang tê liệt nằm trên mặt đất: "Vì thế, việc ngươi sảy thai ở Kỳ gia, cũng là trẫm cố ý."
Cầm phi rũ mắt, bà ta đã rơi vào đáy tuyệt vọng rồi.
Kỳ Cầm_bà dù sao cũng là nữ nhân của hoàng đế, tại sao hoàng đế có thể tuyệt tình với bà ta như vậy?
Còn không màng đến việc để người trong thiên hạ biết chuyện hoàng đế bị cấm sừng?
"Chắc ngươi đang thắc mắc, tại sao trẫm thà để người trong thiên hạ biết ngươi cấm sừng trẫm cũng phải trị tội ngươi, đúng không?" Mộc Trấn Thiên cười lạnh: "Bởi vì trẫm chẳng những muốn ngươi chết, mà còn muốn ngươi thân bại danh liệt, bị người đời phỉ nhổ, đây chính là kết cục cho việc ngươi dám hại hoàng nhi của trẫm!"
Cầm phi đột ngột ngẩng phắt đầu lên, run rẩy nhìn Mộc Trấn Thiên.
Vì Mộc Tuyết Hinh, hoàng đế không ngại tự bôi xấu thanh danh của mình?
Đứa con kia thật sự quan trọng với hoàng đế như vậy sao?
"Mộc nhi là do hoàng hậu sinh, nhìn thấy nó, trẫm như nhìn thấy hoàng hậu. Nếu không phải thân là hoàng đế không thể độc sủng một người, thì hậu cung này căn bản sẽ không có sự tồn tại của các ngươi! Nếu các ngươi ngoan ngoãn an phận thủ thường thì thôi, nhưng cố tình các ngươi lại cứ không tự nhìn rõ bản thân, ba lần bốn lượt mưu hại Mộc nhi."
Mộc Trấn Thiên chắp tay sau lưng, ánh trăng từ ngoài cửa len lỏi vào, chiếu sáng tấm lưng của hoàng đế.
"Trẫm phải trút giận cho Mộc nhi, để người thiên hạ biết ngươi cấm sừng trẫm thì có đáng là gì!"
Sau khi nói xong lời này, Mộc Trấn Thiên liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Trong bóng đêm, khuôn mặt nhỏ của tiểu hoàng tử tái nhợt, mặt đầy kinh hoảng.
"Các người gạt ta! Sao ta có thể không phải là con của phụ hoàng chứ? Ta là hoàng tử Lưu Phong Quốc, là hoàng đế tương lai!"
Nhất định là bọn họ đang gạt mình!
Nhất định là như vậy!
Cầm phi có chút hoảng loạn, vội vàng bò dậy, lao nhanh về phía cửa ôm lấy tiểu hoàng tử.
Mộc Trấn Thiên không có ngăn Cầm phi lại, chỉ lạnh lùng vô cảm nhìn hai mẹ con Cầm phi.
"Hoàng thượng..." Cầm phi ôm tiểu hoàng tử xoay người lại, quỳ trước mặt Mộc Trấn Thiên: "Hoàng nhi vô tội, xin người hãy tha cho hoàng nhi, nó chỉ là một đứa trẻ, nó không biết gì cả?"