Bấy giờ, xung quanh đã tụ lại không ít người.
Âu Lan cảm nhận được ánh mắt mọi người đang nhìn về phía này, lại càng hất cằm cao hơn.
"Lời Âu Lan là thật?" Hai mắt Âu Phi trầm xuống, gương mặt ôn nhuận như nước tràn đầy hàn ý: "Hồ Li trưởng lão lại làm ra những chuyện như vậy? Xem ra, Học Viện Tây Châu này, cuối cùng lại bị hủy trong tay Hồ Li."
Trong lời Âu Phi, ai cũng nghe ra được ý khinh thường và khinh miệt của hắn với Hồ Li.
Vốn dĩ, trước khi Hồ Li trở về học viện, hắn chính là người mọi người sùng bái nhất, thế nhưng......
Sau khi Hồ Li xuất hiện, mấy nữ tử ban đầu theo đuổi hắn, phần lớn đều hướng ánh mắt về Hồ Li.
Chuyện này khiến hắn vô cùng căm giận.
Hồ Li kia chẳng qua là có gương mặt yêu nghiệt hơn nữ nhân mà thôi, trừ điều này ra, hắn ta còn có cái gì có thể so sánh được với mình?
A, đúng rồi, Hồ Li vào Học viện Tây Châu sớm hơn mình một chút, bằng không, hắn ta chắc chắn xếp phía dưới mình.
Có điều chẳng sao hết, chờ sau khi rời khỏi học viện, thành tựu của Âu Phi hắn khẳng định sẽ vượt trội hơn Hồ Li.
Đôi con ngươi đầy sát ý của Vân Tiêu dời từ người Âu Lan sang Âu Phi.
Chính ngay lúc này, Âu Phi cảm thấy hô hấp của mình chợt đình trệ, cảm giác như có ai đó đang bóp chặt tim hắn, khiến hắn hoàn toàn không thở được.
Dường như trong nháy mắt tiếp theo, tim hắn sẽ bị bóp nát ngay tức thì.
Cảm giác đau đớn kịch liệt này khiến mặt mày Âu Phi trắng bệch, mắt dấy lên tia hoảng sợ.
Không phải Âu Lan nói hai người kia là tân sinh sao?
Tân sinh mà lại có thực lực cường đại như vậy?
"Nói! Là ai bịa đặt sinh sự?"
Giọng Vân Tiêu trầm thấp lãnh khốc, lại có áp lực cùng lửa giận không thèm kiềm chế.
Vân Lạc Phong thì chỉ lười biếng dựa vào thân cột, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, giống như tất cả mọi việc đều không liên quan đến nàng.
Âu Lan tưởng rằng sau khi lời đồn được phát tán, nữ nhân này chắc chắn sẽ tức giận và lo lắng không yên, ai ngờ thần sắc ả ta lại bình tĩnh như thế, bên môi còn mỉm cười tựa như chế giễu.
"Đây không phải chuyện bịa đặt!" Âu Lan tức giận ngút trời, hai mắt ghen ghét trừng trừng nhìn Vân Lạc Phong: "Là Trương Hạ tận mắt nhìn thấy ả cùng Hồ Li tằng tịu trong rừng, huynh đừng để nữ nhân này lừa gạt, loại nữ nhân dâm tiện như ả, không xứng....."
Rầm!
Vân Tiêu nghe Âu Lan vu tội Vân Lạc Phong, hai mắt liền lạnh đi. Hắn giơ tay nhấc lên một trận gió lốc, chỉ chớp mắt đã đánh bay Âu Lan.
Toàn bộ học viện rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Mọi người kinh ngạc trợn trừng hai mắt.
Âu Lan tốt xấu gì cũng là đệ tử bảng chữ Địa, vậy mà tân sinh này..... Hắn chỉ giơ tay một cái đã đánh bại Âu Lan?
Thực tế thì, Âu Lan không chỉ bị đánh bại, mà còn trọng thương, thân thể ả như bị một ngọn lửa thêu đốt, đau đến mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra.
Càng làm người ta kinh ngạc hơn chính là, Vân Tiêu tốt xấu gì cũng là nam nhân.
Thân là nam nhân, lại không chút phong độ, ra tay với nữ nhân, thích hợp sao?
Huống hồ trong chuyện này vốn là bọn họ đuối lý trước, đã làm sai còn không cho người ta nói?
"Ta chưa từng nhìn thấy những chuyện như thế!"
Phía sau đám đông bỗng vang lên một giọng nói nôn nóng.
Chỉ thấy Trương Hạ vừa vội vã chạy đến, thần sắc khẩn trương: "Ta không hề thấy vị cô nương kia tằng tịu với nam nhân khác, lời đồn này cũng không phải do ta truyền ra!"
Sắc mặt Âu Lan trầm xuống, theo lý mà nói, mình bị ức hiếp như vậy, ca ca nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
Nhưng tại sao huynh ấy lại không có chút động tĩnh nào?
Nhưng tình huống hiện giờ chính là tên đã lên dây, không thể không bắn. Vì thế, Âu Lan chịu đựng đau đớn, đứng dậy.
"Trương Hạ, ta biết ngươi sợ hãi thực lực của vị công tử này nên mới phủ nhận, nhưng lời đồn kia xác thật là do ngươi truyền ra, ta tới đây cũng là vì trừ hại cho học viện mà thôi."