Tổ Long?
Đồng tử nam nhân mặc lam bào khẽ co rụt lại: "Ngươi biết được cái gì?"
Tổ Long? Chẳng lẽ có quan hệ với lão tổ tông?
Tần Lạc cười lạnh: "Dựa vào đâu ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi chỉ cần biết ta là người của Tần gia ở Đế Thành là được! Nếu ngươi giết ta, Tần gia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"
Tần gia Đế Thành?
Thất Châu Đại Lục có nơi này?
Nam nhân lam bào nhíu chặt mày, rất lâu sau mới thả lỏng ra, thân mình hắn chợt lóe một cái liền đến ngay bên cạnh Tần Lạc, bàn tay to gắt gao bóp chặt cổ ả.
"Lời này của ngươi là có ý gì? Mau nói rõ ràng cho ta!"
Tần Lạc cười ha ha: "Trong khoảng thời gian này, ta dùng phân thân của mình đi dạo khắp nơi trên Thất Châu Đại Lục này, phát hiện phiến đại lục này quả thật rất lớn. bên dưới nó còn có một Vô Hồi Đại Lục và một Long Khiếu Đại Lục.
Nam nhân lam bào không nói gì cả, nhưng bàn tay lại tăng thêm chút lực, trong mắt cũng lóe lên một tia sáng lạnh.
"so sánh mà nói, nơi đó của ta quả thật rất nhỏ, thậm chỉ còn không bằng được một nửa Thất Châu Đại Lục."
"Nhưng mà vậy thì sao? Đối với người ở nơi nhỏ bé kia mà nói, Thất Châu đại Lục này chỉ là một nơi ngay cả chim cũng không thèm ị, yếu đến nỗi người ta khinh thường nhìn đến."
Hai mắt nam nhân lam bào trầm xuống: "Ở Thất Châu Đại Lục này còn có không gian nhỏ mà chúng ta không biết đến? Nữ nhân kia, ngươi tốt nhất thành thật nói hết những gì ngươi biết, bằng không, ta có trăm ngàn cách có thể khiến ngươi sống không bằng chết!"
"Hừ!" Tần Lạc trào phúng: "Linh dược, các ngươi có biết không? À phải, loại địa phương chim không thèm ị này của các ngươi làm sao biết được cái gì gọi là linh dược! Nhìn thảo dược ở nơi này mà xem, một chút linh khí cũng không có, ngay cả chó cũng chẳng thèm ăn. Có thể xem là dược liệu gì chứ? Dược liệu chân chính là phải hấp thụ được linh khí của thiên địa, trở thành linh dược, vậy mới có thể trị được bá bệnh. Dựa vào linh khí ít ỏi này của Thất Châu Đại Lục các ngươi, không thể nào sinh ra linh dược được."
Nam nhân lam bào cau chặt mày: "Xem ra ngươi không hề muốn nói hết mọi chuyện cho ta biết. Đã vậy, ta sẽ mang ngươi về gâp chủ tử vả chủ mẫu."
Tần Lạc nhắm mắt, dứt khoát không thèm nhìn đến nam nhân lam bào, trên mặt lộ rõ vẻ khinh miệt, hiển nhiên là không hề để đối phương vào mắt...
_________
Lúc này, tuy nguy cơ đã được giải trừ, nhưng toàn bộ Quân gia cũng đã bị san thành bình địa.
Vân Lạc Phong vốn muốn nhặt xác cho Bạch Túc và Cẩm Dục, lại phát hiện hai người họ xương cốt đều không còn, dường như đã hóa thành tro bụi, tiêu tán trong phiến đại lục này.
Cũng may, khoảng cách giữa Đông Châu và Linh Châu không xa, cho nên, Hồng Lăng mời tất cả mọi người đến Đông Châu phủ làm khách.
Trong Đông Châu phủ, màn đêm dày đặc, sau khi mọi người say ngủ hết rồi, Vân Lạc Phong liền kéo tay Vân Tiêu, thần bí cười hề hề: "Vân Tiêu, ta đưa chàng đến một nơi!"
Sau đó, không đợi Vân Tiêu đồng ý, Vân lạc Phong đã kéo Vân Tiêu vào không gian thần điển.
Do thực lực Vân lạc Phong ngày càng cao, nên không gian thần điển giờ đây hoàn toàn khác xa với diện mạo trước kia.
Trong không gian thần điển, không phân ngày đêm, luôn luôn là một bầu trường xanh thẩm sáng ngời.
Không gian nhỏ hẹp ban đầu bây giờ nơi nơi đều là đồng ruộng mênh mông bát ngát, dưới ruộng là vô số thảo dược tươi tốt.
Vân Tiêu không phải y sư, nhưng cũng cảm nhận được tất cả thảo dược kia đền ẩn chứa linh khí.
"Vân Tiêu, ta đến nơi này đã được mười năm, trong mười năm qua, chàng là người đầu tiên tiến vào không gian này."
Vân Lạc Phong quay lại nhìn Vân Tiêu: "Ta giấu giếm chàng nhiều năm như vậy, chàng có giận ta không?"
Lời vừa dứt, Vân Lạc Phong liền rơi vào một vòng tay ấm áp.