Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

"Đại ca!"

Diệp Kỳ không dám tin mà trợn tròn hai mắt, giọng nói cũng mang theo chút run run: "Nhu Nhi là bằng hữu của muội, huynh làm vậy có phải đã quá tuyệt tình rồi không?"

Tuyệt tình?

Nghe hai chữ này, Diệp Hi Mạch lại càng cười lạnh hơn: "ta chính là không thích Tiết Nhu Nhi, nên không muốn cho không dược liệu của Diệp gia ta cho ả, muội có thể làm gì ta?"

Lời này của Diệp Hi Mạch rất kiêu căng, cũng rất tùy hứng!

Ta chính là không thích ả, cho nên dù dược liệu có hỏng thì cũng sẽ không để rơi vào tay của ả.

"Kỳ Kỳ!" Tiết Nhu Nhi nhìn thấy hai huynh muội Diệp gia lại sắp cãi nhau, vội chạy tới kéo tay Diệp Kỳ, ôn nhu nói: "muội đừng cãi nhau với Diệp đại ca, việc này là do tỷ không đúng! Ta không nên để cho muội lấy dược liệu tặng cho ta! Đợi ta trở về bán đi một ít gia sản trong nhà, chắc cũng sẽ gom được ít tiền đủ để mua được một góc dược liệu!"

Trong lòng Diệp Kỳ liền rất phẫn nộ.

Trong mắt Diệp Kỳ, Tiết Nhu Nhi là một nữ tử lương thiện nhu nhược, tại sao đại ca cứ khắp nơi nhằm vào bọn họ?

"Đại ca, cửa hàng Diệp gia tuy là do huynh chưởng quản, nhưng đây là sản nghiệp của nghĩa phụ, Nhu Nhi không có tư cách đến cửa hàng dược liệu, chẳng lẽ bọn họ lại có tư cách?"

Diệp Kỳ chỉ vào đám người Vân Lạc Phong, tức giận nói: "những người này lai lịch không rõ ràng, ai biết được họ là dạng người gì? Huynh lại muốn lấy dược liệu trong cửa hàng tặng cho bọn họ? Huynh làm như vậy chẳng phải sẽ làm cho nghĩa phụ và nghĩa mẫu tức giận hay sao?"

Diệp Hi Mạch cũng tức giận đến hai mắt bốc lửa: "Diệp Kỳ, nếu cửa hàng này do Diệp Hi Mạch ta làm chủ, ta thích đưa ai đến thì sẽ đưa người đó đến! Mà muội, nếu không có sự cho phép của ta, thì dù là một góc dược liệu muội cũng không được phép tùy tiện lấy! Ta thật muốn xem thử, muội làm cách nào để lấy dược liệu đưa cho ả ta!"

Khuôn mặt của Diệp Kỳ trắng bệch, cô ta biết, Diệp Hi Mạch là đang nói thật!

Nghĩa phụ đã đem tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Diệp thành này đều giao cho Diệp Hi Mạch quản lý! Vì vậy mà trong Diệp thành này, cô ta không có bất cứ quyền lên tiếng nào cả....

Dù là chỉ lấy một góc dược liệu nhỏ ở cửa hàng tặng cho Tiết Nhu Nhi, cô ta cũng không có quyền!

"Thật xin lỗi, Diệp đại ca, là ta không tốt, ta không nên để Diệp Kỳ tùy tiện lấy dược liệu tặng cho ta!" Tiết Nhu Nhi khóc đến hoa lê đáy vũ*, vừa ủy khuất, vừa đáng thương: "bởi vì ta không cách nào kiếm đủ tiền để mua dược liệu, mà lại vất vả lắm mới bái được một y sư làm thầy, muốn lấy một góc dược liệu dâng lên cho sư phụ để tạ ân ngài ấy nhận ta là đệ tử! Ta căn bản là không có nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, huynh đừng trách Kỳ Kỳ, muốn trách thì cứ trách ta là được rồi!"

Hiện tại trong cửa hàng cũng có không ít người, ánh mắt của những người đó nhìn Diệp Hi Mạch lúc này đều mang theo trách cứ, hiển nhiên là đang chỉ trích hắn ức hiếp một nữ tử yếu đuối như thế!

Thế lực của Diệp gia rất lớn! Bản lĩnh của Diệp Cảnh Thần lại không nhỏ! Nhưng pháp bất trị chúng*, cho nên bọn họ mới có lá gan mà chỉ chỉ trỏ trỏ đối với chuyện đang diễn ra.

(*pháp bất trị chúng: luật pháp không trị tội quá nhiều người cùng phạm vào một tội, tuy nhiên số lượng người phạm tội phải đạt được một con số rất lớn thì mới có thể cùng miễn tội, ai muốn biết chi tiết thì tham khảo Google nhé)

"Diệp đại ca, huynh làm không tệ!"

Đúng lúc này, giọng nói của Vân Lạc Phong đột ngột vang lên bên tai Diệp Hi Mạch.

"Ngươi vừa nói cái gì?"

Diệp Kỳ càng thêm phẫn nộ, nâng bước tiến lên phía trước, nhưng cô ta còn chưa kịp bước tới gần Vân Lạc Phong thì đã cảm nhận thấy hơi thở lãnh khốc tản mát ra từ trên người Vân Tiêu, khiến cho cô ta cả kinh mà thục lùi lại về sau ngay lập tức.

Tiết Nhu Nhi cũng ngẩn ngơ, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, nhỏ giọng noi: "thật xin lỗi..."

Giọng nói của Tiết Nhu Nhi như châm thêm dầu vào lửa giận trong lòng Diệp Kỳ, tức thì, Diệp Kỳ liền phẫn nộ nhìn về phía Vân Lạc Phong.

"Ngươi chỉ là khách nhân của ca ca ta mà thôi! Chẳng lẽ còn muốn quản luôn chuyện của huynh muội chúng ta? Ngươi làm vậy mà không thấy mình rất quá đáng sao?"

Diệp Kỳ cắn răng, nói.

Không sai, Diệp Kỳ thích Diệp Hi Mạch! Nhưng cô ta sẽ không vì tình cảm cá nhân mà từ bỏ bằng hữu. Nhu Nhi vốn đã rất đáng thương, cô ta làm sao nhẫn tâm bổ xuống thêm một đao nữa chứ?

Chuyện này... Cô ta thật sự là không nhẫn tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK